
12/11/1964
Ánh này,
Suốt đêm anh nằm như thế không ngủ. Cơn mưa đã kéo dài từ khuya. Bây giờ rừng núi đã dậy cùng với anh. Rừng núi ở đây chỉ là một khu vườn sau nhà. Mây bồng bềnh trên núi trắng mờ.
Cuộc sống ở đây an bình dễ chịu. Có lẽ rồi anh cũng kiếm cách về đây, làm đồn điền và xa lánh những chen đua vô ích. Tìm một hạnh phúc nào nhỏ nhất cho vừa đời mình. Làm một căn nhà sàn với bàn ghế bằng những gốc thông ghép lại, sống rất gần với gỗ với cây với núi rừng với đất.
Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh.
Núi rừng ở đây như thế đó. Chiều nay anh lại phải về Blao.
Chúng anh thật gian lao hơn những đứa cùng tuổi. Phải đi mãi, phải không ngừng làm quen với những vùng đất mới, không hiểu bao giờ thì có thể dừng lại. Càng đi càng thấy buồn hơn. Càng để lại nhiều dấu tích. Càng mua thêm nhiều nếp nhăn.
Ánh còn hiện diện ở đó đến bao giờ. Bao giờ rồi đi. Rồi phủi sạch những trầm tích đã bám vào đời mình như | một loài rêu phong.
Anh có bao giờ rỗi rảnh để cùng đi với anh thế này. Đời sống sẽ có những thi vị lạ lùng hơn. Để tránh bớt phố phường. Để quên bớt những nham nhở ngoài cuộc sống.
Ánh ơi,
Mùa đông sao anh không về được đó để nhìn Ánh sáng mặc áo sẫm đi qua những đường cây xơ lá. Tháng 11 rồi tháng 12 cũng đến nhanh. Chỉ Có chúng mình mới đủ thì giờ ngồi đếm tháng năm. Phải quên đi từnglúc để sống.
Anh Cường đang ngồi như thế đó viết thư cho Nhung, cho Miên Thảo. Anh Cường đội bêrệt và mặc áo len suốt ngày. Ở vùng này phải sống như thế để thấy mình còn giữ được hơi ấm của mình, còn thấy mình là mình những buổi đi về trên những khoang xe ngựa rất quạnh hiu, rất lạnh lùng đó Ánh.
Trưa rồi mà mưa vẫn còn giăng. Anh chưa ra suối được.
Hàn thử biểu ghi 18 độ. Cũng khá lạnh đó phải không Ánh.
Không hiểu anh có nên về chiều nay hay liều đến sớm mai. Rừng rú và khung cảnh ở đây anh thấy quyến luyến quá. Những con ngựa trắng kéo xe thổ mộ qua mưa quá âm thầm.
Từ Blao lên đến đây mất đi 120 km. Bằng đường đi Đà Lạt. Cùng một đường đi nhưng rẽ vào hai lối khác nhau. Miền Dran này chỉ toàn là nông trại. Ở đây có thể đi săn thú hay chim ở khu rừng bao quanh. Vượn hú suốt ngày trên đó.Ảnh Có mường tượng ra được khung cảnh ở đây chưa.
Chiều nay anh sẽ ra poste ở Dran bỏ thư cho Ánh và dong về luôn thể. Anh còn viết dở một bức thư cho Ánh ở Blao.
Miền cao nguyên này hoa mặt trời đang nở vàng cho Ánh. Tháng 11 Ảnh hãy ngủ bằng giấc ngủ hoa vàng dại.
Cho anh bàn tay nào lạnh nhất của mùa Đông này.
Ánh nghe.
Trịnh Công Sơn12/11/1964
Ánh này,
Suốt đêm anh nằm như thế không ngủ. Cơn mưa đã kéo dài từ khuya. Bây giờ rừng núi đã dậy cùng với anh. Rừng núi ở đây chỉ là một khu vườn sau nhà. Mây bồng bềnh trên núi trắng mờ.
Cuộc sống ở đây an bình dễ chịu. Có lẽ rồi anh cũng kiếm cách về đây, làm đồn điền và xa lánh những chen đua vô ích. Tìm một hạnh phúc nào nhỏ nhất cho vừa đời mình. Làm một căn nhà sàn với bàn ghế bằng những gốc thông ghép lại, sống rất gần với gỗ với cây với núi rừng với đất.
Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh.
Núi rừng ở đây như thế đó.
Chiều nay anh lại phải về Blao.
Chúng anh thật gian lao hơn những đứa cùng tuổi. Phải đi mãi, phải không ngừng làm quen với những vùng đất mới, không hiểu bao giờ thì có thể dừng lại. Càng đi càng thấy buồn hơn. Càng để lại nhiều dấu tích. Càng mua thêm nhiều nếp nhăn.
Ánh còn hiện diện ở đó đến bao giờ. Bao giờ rồi đi. Rồi phủi sạch những trầm tích đã bám vào đời mình như | một loài rêu phong.
Anh có bao giờ rỗi rảnh để cùng đi với anh thế này. Đời sống sẽ có những thi vị lạ lùng hơn. Để tránh bớt phố phường. Để quên bớt những nham nhở ngoài cuộc sống.
Ánh ơi,
Mùa đông sao anh không về được đó để nhìn Ánh sáng mặc áo sẫm đi qua những đường cây xơ lá. Tháng 11 rồi tháng 12 cũng đến nhanh. Chỉ Có chúng mình mới đủ thì giờ ngồi đếm tháng năm. Phải quên đi từnglúc để sống.
Anh Cường đang ngồi như thế đó viết thư cho Nhung, cho Miên Thảo. Anh Cường đội bêrệt và mặc áo len suốt ngày. Ở vùng này phải sống như thế để thấy mình còn giữ được hơi ấm của mình, còn thấy mình là mình những buổi đi về trên những khoang xe ngựa rất quạnh hiu, rất lạnh lùng đó Ánh.
Trưa rồi mà mưa vẫn còn giăng. Anh chưa ra suối được.
Hàn thử biểu ghi 18 độ. Cũng khá lạnh đó phải không Ánh.
Không hiểu anh có nên về chiều nay hay liều đến sớm mai. Rừng rú và khung cảnh ở đây anh thấy quyến luyến quá. Những con ngựa trắng kéo xe thổ mộ qua mưa quá âm thầm.
Từ Blao lên đến đây mất đi 120 km. Bằng đường đi Đà Lạt. Cùng một đường đi nhưng rẽ vào hai lối khác nhau. Miền Dran này chỉ toàn là nông trại. Ở đây có thể đi săn thú hay chim ở khu rừng bao quanh. Vượn hú suốt ngày trên đó.Ảnh Có mường tượng ra được khung cảnh ở đây chưa.
Chiều nay anh sẽ ra poste ở Dran bỏ thư cho Ánh và dong về luôn thể. Anh còn viết dở một bức thư cho Ánh ở Blao.
Miền cao nguyên này hoa mặt trời đang nở vàng cho Ánh. Tháng 11 Ảnh hãy ngủ bằng giấc ngủ hoa vàng dại.
Cho anh bàn tay nào lạnh nhất của mùa Đông này.
Ánh nghe.
Trịnh Công Sơn
Ánh này,
Suốt đêm anh nằm như thế không ngủ. Cơn mưa đã kéo dài từ khuya. Bây giờ rừng núi đã dậy cùng với anh. Rừng núi ở đây chỉ là một khu vườn sau nhà. Mây bồng bềnh trên núi trắng mờ.
Cuộc sống ở đây an bình dễ chịu. Có lẽ rồi anh cũng kiếm cách về đây, làm đồn điền và xa lánh những chen đua vô ích. Tìm một hạnh phúc nào nhỏ nhất cho vừa đời mình. Làm một căn nhà sàn với bàn ghế bằng những gốc thông ghép lại, sống rất gần với gỗ với cây với núi rừng với đất.
Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh.
Núi rừng ở đây như thế đó. Chiều nay anh lại phải về Blao.
Chúng anh thật gian lao hơn những đứa cùng tuổi. Phải đi mãi, phải không ngừng làm quen với những vùng đất mới, không hiểu bao giờ thì có thể dừng lại. Càng đi càng thấy buồn hơn. Càng để lại nhiều dấu tích. Càng mua thêm nhiều nếp nhăn.
Ánh còn hiện diện ở đó đến bao giờ. Bao giờ rồi đi. Rồi phủi sạch những trầm tích đã bám vào đời mình như | một loài rêu phong.
Anh có bao giờ rỗi rảnh để cùng đi với anh thế này. Đời sống sẽ có những thi vị lạ lùng hơn. Để tránh bớt phố phường. Để quên bớt những nham nhở ngoài cuộc sống.
Ánh ơi,
Mùa đông sao anh không về được đó để nhìn Ánh sáng mặc áo sẫm đi qua những đường cây xơ lá. Tháng 11 rồi tháng 12 cũng đến nhanh. Chỉ Có chúng mình mới đủ thì giờ ngồi đếm tháng năm. Phải quên đi từnglúc để sống.
Anh Cường đang ngồi như thế đó viết thư cho Nhung, cho Miên Thảo. Anh Cường đội bêrệt và mặc áo len suốt ngày. Ở vùng này phải sống như thế để thấy mình còn giữ được hơi ấm của mình, còn thấy mình là mình những buổi đi về trên những khoang xe ngựa rất quạnh hiu, rất lạnh lùng đó Ánh.
Trưa rồi mà mưa vẫn còn giăng. Anh chưa ra suối được.
Hàn thử biểu ghi 18 độ. Cũng khá lạnh đó phải không Ánh.
Không hiểu anh có nên về chiều nay hay liều đến sớm mai. Rừng rú và khung cảnh ở đây anh thấy quyến luyến quá. Những con ngựa trắng kéo xe thổ mộ qua mưa quá âm thầm.
Từ Blao lên đến đây mất đi 120 km. Bằng đường đi Đà Lạt. Cùng một đường đi nhưng rẽ vào hai lối khác nhau. Miền Dran này chỉ toàn là nông trại. Ở đây có thể đi săn thú hay chim ở khu rừng bao quanh. Vượn hú suốt ngày trên đó.Ảnh Có mường tượng ra được khung cảnh ở đây chưa.
Chiều nay anh sẽ ra poste ở Dran bỏ thư cho Ánh và dong về luôn thể. Anh còn viết dở một bức thư cho Ánh ở Blao.
Miền cao nguyên này hoa mặt trời đang nở vàng cho Ánh. Tháng 11 Ảnh hãy ngủ bằng giấc ngủ hoa vàng dại.
Cho anh bàn tay nào lạnh nhất của mùa Đông này.
Ánh nghe.
Trịnh Công Sơn12/11/1964
Ánh này,
Suốt đêm anh nằm như thế không ngủ. Cơn mưa đã kéo dài từ khuya. Bây giờ rừng núi đã dậy cùng với anh. Rừng núi ở đây chỉ là một khu vườn sau nhà. Mây bồng bềnh trên núi trắng mờ.
Cuộc sống ở đây an bình dễ chịu. Có lẽ rồi anh cũng kiếm cách về đây, làm đồn điền và xa lánh những chen đua vô ích. Tìm một hạnh phúc nào nhỏ nhất cho vừa đời mình. Làm một căn nhà sàn với bàn ghế bằng những gốc thông ghép lại, sống rất gần với gỗ với cây với núi rừng với đất.
Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh Ánh.
Núi rừng ở đây như thế đó.
Chiều nay anh lại phải về Blao.
Chúng anh thật gian lao hơn những đứa cùng tuổi. Phải đi mãi, phải không ngừng làm quen với những vùng đất mới, không hiểu bao giờ thì có thể dừng lại. Càng đi càng thấy buồn hơn. Càng để lại nhiều dấu tích. Càng mua thêm nhiều nếp nhăn.
Ánh còn hiện diện ở đó đến bao giờ. Bao giờ rồi đi. Rồi phủi sạch những trầm tích đã bám vào đời mình như | một loài rêu phong.
Anh có bao giờ rỗi rảnh để cùng đi với anh thế này. Đời sống sẽ có những thi vị lạ lùng hơn. Để tránh bớt phố phường. Để quên bớt những nham nhở ngoài cuộc sống.
Ánh ơi,
Mùa đông sao anh không về được đó để nhìn Ánh sáng mặc áo sẫm đi qua những đường cây xơ lá. Tháng 11 rồi tháng 12 cũng đến nhanh. Chỉ Có chúng mình mới đủ thì giờ ngồi đếm tháng năm. Phải quên đi từnglúc để sống.
Anh Cường đang ngồi như thế đó viết thư cho Nhung, cho Miên Thảo. Anh Cường đội bêrệt và mặc áo len suốt ngày. Ở vùng này phải sống như thế để thấy mình còn giữ được hơi ấm của mình, còn thấy mình là mình những buổi đi về trên những khoang xe ngựa rất quạnh hiu, rất lạnh lùng đó Ánh.
Trưa rồi mà mưa vẫn còn giăng. Anh chưa ra suối được.
Hàn thử biểu ghi 18 độ. Cũng khá lạnh đó phải không Ánh.
Không hiểu anh có nên về chiều nay hay liều đến sớm mai. Rừng rú và khung cảnh ở đây anh thấy quyến luyến quá. Những con ngựa trắng kéo xe thổ mộ qua mưa quá âm thầm.
Từ Blao lên đến đây mất đi 120 km. Bằng đường đi Đà Lạt. Cùng một đường đi nhưng rẽ vào hai lối khác nhau. Miền Dran này chỉ toàn là nông trại. Ở đây có thể đi săn thú hay chim ở khu rừng bao quanh. Vượn hú suốt ngày trên đó.Ảnh Có mường tượng ra được khung cảnh ở đây chưa.
Chiều nay anh sẽ ra poste ở Dran bỏ thư cho Ánh và dong về luôn thể. Anh còn viết dở một bức thư cho Ánh ở Blao.
Miền cao nguyên này hoa mặt trời đang nở vàng cho Ánh. Tháng 11 Ảnh hãy ngủ bằng giấc ngủ hoa vàng dại.
Cho anh bàn tay nào lạnh nhất của mùa Đông này.
Ánh nghe.
Trịnh Công Sơn