TƯỜNG TRÌNH - KHÚC HÁT DU CA
  • Trang Chính
  • Trình Ca
  • Trình Viết
  • HT Vượt Biên
  • Sưu Tầm
  • Your Highness

Cái Chết Của Một Người Lính


Lời Hay:

Cái Chết Của Một Người Lính

Nếu phân loại giới tính của nhóm người trên chiếc ghe, có thể nói
N. là người đàn ông trẻ nhất trong nhóm, mặc dù lúc vượt biên tôi chỉ tròm trèm tuổi mười bốn. Hay nói cho đúng hơn nữa, tôi là một thằng con nít chưa hiểu sự đời. Thật sự mà nói, tôi chẳng hiểu sự đổi thay của chế độ có những tác động như thế nào mà rất nhiều người phải bỏ nước ra đi. Cá nhân tôi chỉ biết rất buồn khi bố mẹ gởi gấm tôi cho một người quen đi chuyến phiêu lưu này. Tôi phải bỏ quên tuổi thơ những chiều đá banh, tắm sông, nghịch ngợm chọc phá và hái trộm xoài nhà ông Cả Đậu làng bên. Tôi chỉ có một cảm giác thích thú duy nhất khi xuống tàu là tàu lướt sóng nhịp nhàng khi lên khi xuống mà tôi gọi là cưỡi ngựa trên biển.
Những cảm giác thích thú này chẳng duy trì trong tôi được lâu. Hơn cả tuần vật lộn với sóng biển giữa phong ba bão táp ói tới mật xanh, sống và chết chỉ cận kề trong gang tấc, tôi đã nghĩ là bố mẹ tôi đã đem sinh mạng tôi đùa giỡn với tử thần.
Chỉ mới ngày thứ hai trên biển, chú thím Bảy, người bố mẹ gởi gấm tôi, đã nằm la liệt trên tàu. Chẳng ai ngó ngàng hay chăm sóc tôi. Tôi đã có cảm giác lạc lõng giữa một nhóm người xa lạ. Chiếc tàu quá chật.
Nếu phân loại giới tính của nhóm người trên chiếc ghe, có thể nói
N. là người đàn ông trẻ nhất trong nhóm, mặc dù lúc vượt biên tôi chỉ tròm trèm tuổi mười bốn. Hay nói cho đúng hơn nữa, tôi là một thằng con nít chưa hiểu sự đời. Thật sự mà nói, tôi chẳng hiểu sự đổi thay của chế độ có những tác động như thế nào mà rất nhiều người phải bỏ nước ra đi. Cá nhân tôi chỉ biết rất buồn khi bố mẹ gởi gấm tôi cho một người quen đi chuyến phiêu lưu này. Tôi phải bỏ quên tuổi thơ những chiều đá banh, tắm sông, nghịch ngợm chọc phá và hái trộm xoài nhà ông Cả Đậu làng bên. Tôi chỉ có một cảm giác thích thú duy nhất khi xuống tàu là tàu lướt sóng nhịp nhàng khi lên khi xuống mà tôi gọi là cưỡi ngựa trên biển.
Những cảm giác thích thú này chẳng duy trì trong tôi được lâu. Hơn cả tuần vật lộn với sóng biển giữa phong ba bão táp ói tới mật xanh, sống và chết chỉ cận kề trong gang tấc, tôi đã nghĩ là bố mẹ tôi đã đem sinh mạng tôi đùa giỡn với tử thần.
Chỉ mới ngày thứ hai trên biển, chú thím Bảy, người bố mẹ gởi gấm tôi, đã nằm la liệt trên tàu. Chẳng ai ngó ngàng hay chăm sóc tôi. Tôi đã có cảm giác lạc lõng giữa một nhóm người xa lạ. Chiếc tàu quá chật.
Tàu của chúng tôi lênh đênh trên biển sang ngày thứ bảy. Trận bão đi qua đã gây thiệt hại nặng nề cho con tàu. Máy hư, bánh lái gẫy, hết phương cứu chữa, tàu chỉ còn theo sức gió trôi dạt. Thức ăn đã dần dần vơi, nước uống đã gần cạn. Mỗi người phải ăn cháo thật lỏng thay cơm và chỉ uống một ngụm nhỏ nước mỗi ngày.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc đói và cơn khát hành hạ như lúc này. Tôi đang sức lớn mà tiêu chuẩn ăn chỉ vừa nhét kẽ răng và nước uống chưa thấm giọng. Đêm ngủ trăn trở theo tiếng reo của bao tử, tôi tưởng chừng điên lên được. May có người anh mới quen trên tàu, tôi thân mật gọi là anh cả, đã tìm cách xin thêm phần ăn và nước uống cho tôi. Lắm khi thấy tôi quá đói, anh còn nhường luôn phần của anh cho tôi nữa. Bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn còn thấy thẹn thùng trong lòng. Bởi những lần như vậy, tôi chưa bao giờ biết từ chối. Tuổi tôi còn quá nhỏ chưa cảm nhận được Sự hy sinh của người khác dành cho mình.
Qua đi sóng gió bắt đầu tới cơn nắng cháy da. Mọi người được lên trên khoang để hưởng chút gió mát của biển. Tôi vẫn lân la bên cạnh anh. Anh thường đặt đầu tôi trên đùi và kể chuyện cho tôi nghe, chuyện đời lính. Những lần đụng trận trên chiến trường, những sự chia sẻ, hy sinh của đồng đội. Tôi thấy mắt anh rực lửa và đanh lại. Rồi lần bỏ trận chiến chạy νε phố thị Pleiku tìm người thân trong lửa đạn, Vợ con anh đã thất lạc phương nào. Anh đã rong ruổi hằng bao năm để tìm tin tức nhưng vẫn hoài công. Nhìn gương mặt anh, nét chua xót ngậm ngùi trong mắt cho tôi cảm nhận được đau đớn trong lòng anh. Cũng nhờ những câu chuyện kể ấy của anh đã đánh lừa ảo giác cho tôi vơi bớt cơn đói khát đang hành hạ.
Ngày thứ mười trôi qua, mọi người gần như kiệt lực. Con tàu vẫn bềnh bồng chạy theo sức gió đẩy đưa chẳng biết số mạng đang đi về đâu, chỉ còn chờ đợi sự may mắn nào đó xảy đến. Tôi thầm phục ý chí của anh cả. Anh vẫn tìm cách giúp đỡ và an ủi mọi người. Sang ngày thứ mười hai, vài người trên ghe kiệt sức không chịu đựng nổi đã chết. Cuối cùng của một đời người không được trở về lòng đất mà phải đành gởi thây trên biển cả.
Bây giờ tôi đã thật sự kinh hoàng. Sự sợ hãi đã đi theo tôi vào trong giấc ngủ. Tôi không ngớt mê sảng, cứ mơ thấy bố mẹ và các em vẫy tay gọi tôi. Tôi lơ lửng bay theo mà chẳng thể nào bắt kịp. Anh cả vẫn bên cạnh tôi mớm cho tôi từng thìa cháo, từng muỗng nước. Đã đến giai đoạn tôi không còn cảm nhận Sự đói khát nữa mà chỉ mong cho sự chết đến sớm như là một giải thoát còn hơn cứ mãi như thế này.
Chưa hết tai ương này lại đến tai ương khác. Tai ương cuối cùng đã kết thúc sự không may mắn của chúng tôi. Giữa lúc mọi người hoàn toàn tuyệt vọng, có tiếng ghe máy tiến lại gần. Như được uống thuốc hồi sinh, mọi người cùng bật dậy kể cả tôi. Đến lúc đủ tỉnh táo để nhìn mọi vật chung quanh, tôi đã suýt rú lên vì sợ hãi. Anh cả đã ôm choàng tôi lại và vỗ nhẹ vào vai trấn an tôi. Tôi nhìn thấy khoảng chừng năm tên cầm giáo mác, mã tấu đang đứng quanh trên tàu.
Những khuôn mặt dữ dằn đến ghê sợ. Bọn chúng hò hét ra dấu cho mọi người tháo nữ trang, tiền bạc giao nộp cho chúng. Chúng còn lục soát từng hang hốc, ngõ kẹt quanh tàu. Chẳng còn ai đủ sức lực để phản kháng. Cho đến khi chẳng còn tìm được gì thêm, chúng quan sát một lượt quanh tàu.
Tầm nhìn của chúng chiếu vào hai cô gái chỉ hơn tôi độ vài tuổi đang sợ hãi nép vào lòng mẹ. Chúng tiến đến và nâng mặt hai cô gái lên. Đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt còn đọng nét kinh hoàng, hai cô gái sụp lạy như tế sao, chúng cười lên ha hả.
• Cuối cùng, chúng lôi hai cô gái đứng dậy như chuẩn bị đưa xuống tàu của chúng. Hai người sợ hãi nhưng vì tình thương con đã nhào tới ghì tay chúng lại. Có lẽ sợ mất thời gian, tên đứng canh tiện tay vung nhát mã tấu, mọi người kinh hoàng đồng rú lên, nhát mã tấu ngọt xớt hớt một mảng trên đầu người đàn bà. Máu bắn lên có vòi. Người đàn bà chẳng kịp kêu lên một tiếng nào.
Tôi run cầm cập trong vòng tay anh cả, cảm thấy hình như anh cùng độ run như tôi. Tôi ngước nhìn anh, khuôn mặt anh đanh lại và rực lửa như lần anh kể chuyện lúc chạm trán với quân thù. Nhưng lần này trước đám cướp biển, nhìn gương mặt như vậy, tôi có linh tính không may lẫn khiếp sợ thật sự.
Đúng như tôi dự đoán. Khi nhìn người đàn bà giẫy giụa trước lúc xuôi tay, anh đẩy tôi ra khỏi lòng bật dậy như chiếc lò xo lao đến bọn chúng và thuận tay giật được chiếc mã tấu trên tay tên đứng gần anh nhất. Anh vung đao chém loạn xạ vào bọn chúng. Tôi không tưởng tượng được đột nhiên anh lại khỏe mạnh như vậy. Hai tên đứng bên cạnh anh không dự trù được phản ứng đột ngột của anh đã lãnh trúng hai nhát vào đầu ngã nhào xuống biển. Ba tên còn lại buông tay hai cô gái và sửng sốt lùi lại thủ thế đứng nhìn anh.
Lúc này anh cũng đã dừng tay và cắm thanh mã tấu xuống sàn tàu vịn tay thở dốc. Tôi biết rằng sức lực của anh đã kiệt. Những ngày chịu đói khát trên biển đã bào mòn sức lực của anh. Căm hận trước bạo lực chỉ là một chút kích thích ngắn hạn tăng sức mạnh cho anh vào những nhát dao đầu tiên trút hết lên hai tên cướp biển. Sức lực của anh đã tiêu tan hēt.
Có lẽ ba tên cướp biển đã nhìn thấy điều đó nhưng chúng cũng dè dặt và từ từ thủ thế tiến lại. Anh cũng run run rút thanh mã tấu lên cầm trên tay. Tên cướp đi đầu dừng lại một tích tắc rồi vung đao nhắm vào đầu anh chém tới. Anh ngả người ra sau né tránh. Vừa vặn lúc đó, có âm thanh của tiếng máy ghe nổ cách đó không xa lắm đang xé nước lao tới.
Bọn cướp nhìn thấy và biết không còn đủ thời gian để trả đũa, nhưng trước khi nhảy xuống tàu bỏ chạy chúng cố ném vụt những chiếc mã tấu vào người anh. Có một chiếc cắm phập ngay giữa ngực anh. Máu tuôn xối xả, anh đã ngã quị xuống sàn tàu.
Chiếc tàu tuần dương của cảnh sát Thái Lan đã cứu chúng tôi nhưng không cứu sống được anh. Vết thương gần ngay giữa tim đã ra quá nhiều máu. Tôi nắm chặt tay anh và nhìn anh thoi thóp thở. Lần đầu tiên trong đời, có lẽ đây là lần tôi biết cảm nhận đau đớn và biết khóc thực sự. Tôi muốn nói với anh thật nhiều những suy nghĩ tôi dành cho anh nhưng tôi chỉ biết uất nghẹn. Anh đã tắt thở trước khi vào đến đất liền. Cuối cùng tôi còn nhìn thấy được ở anh là siết tay nhẹ và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh trước khi nhắm mắt.
Ngôi mộ của anh được chôn trên đôi phía sau hàng rào của trại dành cho những người tị nạn đã có những ngôi mộ năm san sát nhau. Những xác người Vượt biên trôi giạt vào đât liên.
Tôi đã được nhận đi định cư ở Mỹ Vì thuộc diện trẻ em dưới tuổi vị thành niên. Những ngày nằm đợi lên đường, nhớ anh tôi thường thơ thẩn ra thăm mộ. Tôi thích hái những hoa tím dại trên đồi đặt lên mộ anh như một ngậm ngùi, thương tưởng.
Đã gần hai mươi năm trôi qua, tôi đã thật sự trưởng thành. Chuyện vượt biển ngày xưa chừng như nhạt nhòa duy hình ảnh của anh còn đọng mãi trong ký ức. Tôi có thể trả lời được một điều đã ấp ủ mãi trong lòng về giá của sự tự do mà mọi người phải đem sinh mạng thi gan cùng biển cả. Cá nhân anh cả không nằm xuống trên chiến trường nhưng anh chọn hy sinh đúng nghĩa cho đồng đội là những người vượt biển trên tàu, hai cô gái bé bỏng trước móng vuốt hung dữ của hải tặc.
Tôi chỉ có mỗi ân hận duy nhất là chưa được biết tên anh. Hình ảnh anh trong tôi là anh hùng vô danh không tên tuổi. Cuối cùng, tôi đã nghiệm ra ở anh một điều mà cho đến cuối đời chưa chắc tôi đã làm được.
Đời sống ngắn ngủi. Duy những điều có ý nghĩa để lại cho đời mới thật sự bất tận. Phải vậy không anh?

Nguyễn Thanh Hoài

Nguồn: sưu tầm
Đọc thêm những cuộc hành trình vượt biên khác
​
Powered by Create your own unique website with customizable templates.
  • Trang Chính
  • Trình Ca
  • Trình Viết
  • HT Vượt Biên
  • Sưu Tầm
  • Your Highness