TƯỜNG TRÌNH - KHÚC HÁT DU CA
  • Trang Chính
  • Trình Ca
  • Trình Viết
  • HT Vượt Biên
  • Sưu Tầm
  • Your Highness

Cơn Say Quỷ Biển


Lời Hay:

Cơn Say Quỷ Biển

(Cuộc hành trình vượt biển đông đẫm máu.)
Chiếc Boeing 747 vẫn đang lướt nhẹ trên bầu trời xanh thăm, xung C: bên dưới chỉ toàn là biển cả mênh mông không bờ bến. Thằng Vũ ngồi rã rời bên khung cửa sổ nhìn xuống bằng cặp mắt thẫn thờ như người vô thần quẫn trí. Khuôn mặt nó trông thật khó coi hết sức. Dường như nó đang phải đương đầu với điều gì đó thật kinh hoàng ghê rợn trong nội tâm.
Quả thật vậy, ký ức nó đang hiện về những chuỗi ngày đầy kinh hoàng ghê rợn đã xảy ra cách đây độ hai tháng. Từ một ngày mẹ nó đang lâm bịnh nặng nằm vật vã trên giường. Nhà nó nghèo lắm, nghèo xơ nghèo xác. Nó phải đi cày thuê cuốc mướn cho người ta để kiếm tiền. Chiều về xách lưới đi chài cá quanh rạch biển để bán, ráng kiếm được đồng nào hay đồng nấy nuôi bịnh cho mẹ mặc dù nó chỉ mới có mười bảy tuổi đầu. Thế rồi vào một buổi chiều như bao buổi chiều lặng lẽ vác chài lên vai đi bắt cá, nó vẫn không quên lời mẹ vừa nói bên tai: “Sao hôm nay mẹ lại thích ăn món cháo cá lóc nhưng ở quanh đây chỉ toàn là biển với biển làm gì có cá lóc cho con bắt. Con thấy mẹ cóức cười không.” Thằng Vũ không cảm thấy tức cười chút nào, nó thấy thương mẹ nó hơn nữa là khác. Tội nghiệp cho bà, ngả bịnh đã hơn nửa tháng mà nó lại không có tiền cho mẹ vào bịnh viện.
Rồi nó nghĩ tới lời yêu cầu nhỏ của mẹ. Chẳng lẽ nào nó không làm được. Nghĩ Vậy, nó quyết định bằng mọi cách phải bắt cho được con cá lóc đem về nhà nấu cháo cho mẹ ăn. Bất chợt, nó nghĩ tới nhà ông Tư Mai, nhớ rõ có đìa khá lớn nằm ở đằng sau khu vườn xoài. Nó tin rằng bắt trộm cá nhà ông cũng không khó khăn gì cho lắm, chỉ cần đợi mặt rời Vừa lặn ra tay là được ngay. Khi nó bắt được vài con cá ngoài rạch Oiển, quay về tới nhà ông Tư Mai mặt trời cũng vừa nhá nhem tối. Ngó .ới ngó lui không thấy bóng ai nó vội vã nhảy qua hàng rào sắt, bước tới rước miệng đìa, đưa mắt quan sát xuống đáy hồ, mừng thầm vì không ngờ lại có nhiều cá đến như thế. Không đợi lâu, nó vội quăng chài đánh xầm một tiếng, mấy con cá bị mắc lưới liền lập tức. Khi kéo lưới lên, nó chỉ chọn hai con cá lóc to nhất nhét vào rổ, rồi vội phóng lên hàng rào. Định nhảy ngược về chỗ cũ bất chợt thoáng thấy có bóng người, nó hết nồn vội buông tay và hất người về phía sau để trốn. Không ngờ trong lúc hấp tấp ống quần nó mắc vào hàng rào nên gây mất thăng bằng làm nó té ngửa về phía sau, đầu đập mạnh vào gốc cây khô nằm bên dưới làm nó bất tỉnh liền tại chỗ.
Nó có ngờ rằng chính cái vấp ngã đó đã nhanh chóng làm thay đổi oàn diện cuộc đời của nó. Nó không còn phải đi cày thuê cuốc mướn cho người ta nữa và cũng không còn phải nhìn thấy cảnh nghèo để đời khinh khi chà đạp nó. Nhưng trước đặc ân đó, nó phải trả một giá thật đắt đến giờ nó vẫn còn cảm thấy rợn tóc gáy mỗi khi chợt nghĩ đến. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi từ từ tỉnh dậy nó hé mắt nhìn iên bầu trời đen như mực. Bỗng nó có cảm giác như có tiếng chân người đang di chuyển thật vội vã về hướng nó và nghe một gã trong bọn lên iếng rất khẽ:
- Đi lẹ lên, lẹ lên! Tụi bây có cho mấy đứa nhỏ uống thuốc ngủ chura?
- Dạ xong hết rồi chú Hai.
Thằng Vũ nhận ra ngay tiếng trả lời của ông Tư Mai, sợ hãi không dám ngồi dậy. Nó đoán chừng trong đám đó đông người lắm, không biết họ lại đi đâu trong giờ khuya lơ khuya lắc như thế này. Bỗng nó lại nghe giọng chú Hai gì đó Vang lên khe khẽ:
- Đi lẹ lên, lẹ lên! Để tụi công an nó thấy là toi mạng hết cả lũ.
- Dạ chú Hai đừng có lo, cả đám công an khóm hiện giờ đang ở nhà bà Tám Hải để làm thủ tục.
Chú Hai kéo tay ông Tư Mai đứng lại hỏi: - Tại Sao vậy?
- Dạ nghe nói đâu bà Tám Hải bị bịnh nặng mấy bữa rày rồi, tới bữa nay tự nhiên bả lăn đùng ra chết. Không biết thằng Vũ con bả giờ này đang ở đâu nữa. Cũng tại Vì vậy mới có người đi báo công an tới làm Việc.
Thằng Vũ nghe vậy giật nẩy mình, đầu óc choáng váng quay cuồng không tin ở tai mình vừa nghe hung tin của mẹ nó. Không chần chờ, nó đứng vụt dậy định nhảy qua hàng rào để về với mẹ, không ngờ tiếng của ông Hai cất lên còn nhanh hơn chân của nó:
- Ai đó, đứng lại! Tụi bây mau chận bắt nó lại, bắt nó lại.
Cả đám thanh niên phóng theo chụp được chân của thằng Vũ đang treo lơ lửng giữa hàng rào, kéo nó xuống và giữ chặt tay chân nó lại. Nó ngơ ngác nhìn bọn người xa lạ. Chưa kịp hỏi người được gọi là chú Hai đã lướt tới trước mặt nó, nhìn đăm đăm vào mặt nó rồi cất tiéng hỏi:
- Mày là ai, trốn lấp ló ở đây để làm gì, mày đinh báo công an hả? Thằng Vũ vẫn còn ngơ ngác không hiểu ông Hai đó nói gì, vừa khóc vừa vội giải thích:
- Tui qua đây chỉ định ăn cắp cá thôi nhưng giờ mẹ tui đã chết rồi tui không cần nó nữa đâu. Xin mấy người để cho tui về nhìn mặt mẹ tui lần cuối đi. Hu... hu... 
Ông Hai lắc lắc đầu:
- Không được. Đã phóng lao phải theo lao. Cho dù mày có chuyện gì đi nữa cũng không ngoại lệ. Bắt nó đi theo.
Thằng Vũ thấy vậy cố chống trả quyết liệt:
- Ả thì ra mấy người đi vượt biên. Buông tui ra nếu không tui la
M r
ên đó.
Ong Hai giận tím mặt run người nhảy tới rút trong bao vải ra một 2ây mã tâu dài săc bén đen ngòm, nghiên hai hàm răng lại nghe ken két:
- Đ. M., mày dám la lên, tao cũng dám chém văng đầu mày ra ngay. Dẫn nó đi!
Thằng Vũ thấy cây mã tấu sắc bén đang lăm le bên cổ nó, cũng hấy ớn lạnh nổi da gà và buộc lòng phải đi theo bọn họ. Nước mắt <hông ngừng chảy trên khuôn mặt gầy gò của nó. Không biết giờ này mẹ nó ra sao nữa. Ai sẽ lo an táng cho mẹ nó khi mọi người hàng xóm xung quanh cũng đều nghèo như nó. Rồi nó tự trách lấy thân mình là hứ đứa con bất hiếu tồi tệ, chỉ có mỗi miếng cháo cá lóc mà còn lo chưa được cho mẹ ăn huống gì là chuyện an táng trọng đại. Nghĩ vậy nên nó vừa đi vừa ôm mặt khóc tức tưởi. Cho tới khi mọi người ra đến con rạch biển, nó đã trông thấy một chiếc thuyền từ đằng xa đang từ ừ tiến vào bờ. Trong lòng mọi người thật hoang mang và nôn nóng lạ hường. Họ hồi hộp đợi chờ từng giây phút. Giây phút đó có thể là sự tự do, có thể là sinh ly tử biệt sẽ đến với họ bất cứ lúc nào.
Thế rồi chuyện gì đến đã đến. Con thuyền được cập bến an toàn. Mọi người như đã chờ đợi dịp này từ bao năm trước vội vã hấp tấp 5hóng lên thuyền như sợ không còn cơ hội nào khác nữa. Riêng thằng Vũ ngược lại cứ bám chặt vào mạn thuyền với hy vọng người ta sẽ bỏ nó lại. Nhưng không, cả đám thanh niên lực lưỡng túm lấy cổ nó hất hẳng lên thuyền, rồi họ nhổ neo rời bến. Con nước được rẽ sóng trôi giạt vào bờ như muốn gửi lại chút dư âm lần sau cuối. Thằng Vũ đứng ần ngần trên thuyền, nhìn lại quê hương vẫn chìm ngập trong bóng đêm 1 tối. Nơi đó còn lại người mẹ già vừa âm thầm từ giã cuộc đời, ra đi không một người thân đưa tiễn dù chỉ là đứa con duy nhất trong cuộc đời của bà còn sót lại.
Đến sáng hôm sau, khi bình mình vừa ló dạng, con thuyền cũng đã xa tít mù khơi. Thằng Vũ ngồi bó gối vào một góc, quan sát cặn kẽ từng góc cạnh của chiếc thuyền. Nó phải công nhận chiếc thuyền đánh cá này lớn hơn những chiếc mà nó vẫn thường trông thấy. Ở chính giữa là chỗ thủng thật lớn để chứa cá. Người đứng thẳng bên dưới không thể nhìn thấy gì bên ngoài vì thành thuyền cao hơn khỏi đầu người và có sức chứa khoảng hơn năm mươi người. Đến lượt nó quan sát tỉ mỉ từng người một, đếm tổng cộng được năm mươi bảy người cả thẩy. Trong đó chiếm đa số là thanh niên độc thân. Đàn bà, con gái được vài cô lẻ tẻ. Phần còn lại là đám con nít với ông già, có đứa bé còn nhỏ lắm chỉ mới khoảng bảy, tám tháng gì đó họ cũng ẵm theo bên mình, có lẽ họ không thể bỏ lại được. Thằng Vũ đang miên man quan sát bỗng tiếng của anh tài công cất lên làm nó giựt mình:
- Chú Hai giữ giùm tui cần lái này một chút để tui pha ly cà phê uống cái đã.
- Sẵn mày pha cho tao một ly luôn. Từ đầu hôm tới giờ mày có chợp mắt được chút nào không?
Anh tài công vừa đổ cà phê vào ly vừa đáp: . - Có ngủ nghê gì được đâu chú Hai, tui còn đang lo quá đây nè. Ông Hai nghi ngờ ngó thẳng vào mặt anh tài công: - Mày lo cái gì?
- Thì tui nghe mấy thằng cha trong đài khí tượng nói là trong tháng này nhiệt độ không khí có thay đổi nên trời hay bị nổi giông bất tử lắm. Tui Sợ lỡ có bão...
- Đ. M., đừng nói bậy mày. Đi sông đi biển đừng nhắc mấy chuyện đó. Uống xong mày đi ngủ đi, chuyện ở đây để tao lo.
Thế rồi con thuyền vẫn âm thầm lướt sóng, ôm trọn trong lòng năm mươi bảy mạng người đi tìm bến bờ tự do. Biển lúc này trở nên yên lặng lạ thường. Một số người không quen đi biển nôn mửa luôn miệng vì bị say sóng. Thằng Vũ không bị say sóng nhưng cảm thấy nhức đầu khó chịu vì độ nồng của mùi dầu nóng người ta đang thoa xức quanh nó. Nó cố leo lên trên ngửa mặt lên trời hít vào phổi không khí trong lành tươi mát khác. Bật chợt nó nhìn thấy mấy đen giăng thật thấp, không hiểu tại sao hôm nay bầu trời lại u ám đến như vậy, theo lẽ thường giờ này phải nóng như thiêu như đốt mới đúng. Bỗng tiếng ông Hai la toáng lên làm mọi người giật mình:
- Thằng Lãnh đâu, mày thức dậy lên đây mau. Đ. M., tao đã nói rồi mà, đi sông đi nước đừng nói gỡ mấy chuyện đó.
Anh tài công nghe gọi ngồi bật dậy vội nhảy lên chỗ bánh lái. Mặt ông Hai nhăn nhó chỉ ngón tay về hướng trước mặt:
- Mày thấy chưa, cơn giông chuẩn bị kéo tới rồi đó. Tao dám chắc nó không phải là nhỏ đâu.
Quả nhiên như lời ông Hai vừa nói, đám mây đen ngòm đang kéo tới vây kín cả bầu trời. Anh tài công với bao năm kinh nghiệm quay xuống hốt hoảng nói với mọi người;
- Tât cả hãy nghe đây, cơn bão sắp tới nơi rôi, mạnh người nào người nây lo mà giữ thân. Mây anh con trai mau mau cột mây thùng nước với mây thùng dâu lại đừng đê nó rớt xuông biên.
Thế rồi gần nửa tiếng trôi qua cơn nước bắt đầu nổi gợn sóng đưa đẩy con thuyền tròng trành nghiêng ngả. Những giọt nước nặng hột cũng bắt đầu rớt xuống bay theo gió. Bất ngờ chiếc thuyền theo con sóng lớn nhồi đầu lên cao khỏi mặt nước buông thống xuống đánh ầm một tiếng. Mọi người trên thuyền hét lên kinh khiếp. Không đợi cho mọi người kịp hoàn hồn, đợt sóng thứ hai lại quăng con thuyền lên cao rồi lại buông thõng xuống lần nữa làm con thuyền nghiêng hẳn về một bên, nước văng đầy người. Ông Hai chụp lấy bánh lái văng tục;
- Đ. M., nếu biết vậy tao đếch thèm đi mấy tháng này...
Chưa dứt câu, một con sóng khác lại ập tới đẩy lùi ông Hai văng ngược về phía sau, chỉ còn cách khoảng một mét là ổng có thể rớt xuống biển ngay lập tức. May sao bàn tay của anh tài công bất ngờ chụp duρc cό άο ổng trong đường tơ kẽ tóc và giật ngược trở lại chỗ bánh lái. Anh hổn hển nói nhanh:
- Chú Hai kèm chặt bánh lái này đi, đừng để nó mất thăng bằng. Tui xuống phụ thằng Vũ giữ mấy bình nước lại.
Không đợi cho ông Hai trả lời, anh tài công vội nhảy xuống dưới thuyền. Chân chưa chạm tới chỗ, bất ngờ một con sóng lớn nhồi tới đẩy ngang con thuyền lùi lại, bỗng anh nghe tiếng bà Bảy hét lên trong sóng nước:
- Trời ơi, ai cứu... ực... ực... con tôi. Với!
Khi anh tài công quay lại, thấy rõ hai đứa nhỏ con bà Bảy bị sóng đánh văng ra khỏi thuyền, vội lao tới chụp lấy bà Bảy kéo xuống khi bà định leo lên đầu thuyền. Anh hét lên:
- Bộ bà điên rôi hay Sao lên lên đó. Bà bám chặt vào cột này đi, chưa chăc gì mình còn Sông được bao nhiêu nữa đâu.
Nói xong anh bỏ mặc cho bà Bảy đứng khóc thảm thiết. Lách người qua phía thằng Vũ, thấy nó đang ôm giữ mấy thùng nước, anh vỗ vỗ vào Vai nó:
- Em qua đó rút sợi dây trên sàn ngang xuông đây, cột kiêu này đâu có chăc được.
Thằng Vũ vừa lao đi vừa nói: - Có một thùng nước bị lủng rồi anh Ba ơi. - Không sao, để tao lấy chài trét nó lại.
Lúc này sóng nước đã tràn vào thuyên ngập gân tới đâu gôi, anh tài công thây vậy quay lại nhìn mọi người rôi hét như ra lệnh:
- Đ. M., bộ mấy người bị đui hết rồi hay sao, đứng đó đợi nước ngập chìm thuyền hả? Mau mau tìm cách tát nước ra ngay.
Mọi người như vừa thức tỉnh cơn mê, hợp lực lại tìm cách tát nước ra ngoài. Thằng Vũ là người đầu tiên khởi xướng việc truyền tay tát nước. Nó đứng nửa trong nửa ngoài làm Việc hăng say không ngừng nghỉ, chỉ nhảy xuống tránh mỗi khi có con sóng lớn kéo tới. Nó nhanh chóng gây được cảm tình của những người trên thuyền. Chừng nửa tiếng trôi qua, cơn bão hình như đã có phần lắng dịu lại không còn sức nhồi xóc con thuyền như trước nữa. Mọi người đều thở ra nhẹ nhõm. Một vài bà tay vẫn còn cầm chuỗi hạt luôn miệng tụng kinh cầu bình an cho con thuyền bé nhỏ. Khi sóng gió thật sự qua đi, con thuyền như người thương phế binh sau trận chiến chết máy nằm ì một chỗ không chịu chạy. Anh tài công bực mình leo ra nói với ông Hai:
- Chăc mình phải mât một thời gian dài nữa mới Sửa chữa được nó chú. Hai ơi. Chú lên coi lại la bàn xem có bị hư hao gì không.
Ông Hai bước lại gần la bàn nhìn một hồi rồi tháo nó ra, lắc lắc đập đập. Bỗng mặt ông biến sắc đổi giọng:
- Thôi chết mẹ rồi, nó bị hỏng nặng như vầy lấy gì mà sửa! Anh tài công đang sửa máy ló đầu ra hỏi: - Vậy mình còn cái sơ cua đâu chú Hai? Ông Hai gật gật đầu thú thiệt:
– Hồi đầu tao tính cẩn thận định lấy nó cất đi không ngờ sóng đánh văng tao đi mày không thấy sao. Mất mẹ nó rồi! - Trời ơi, vậy mình biết đường nào mà đi đây?
Trong lúc đang bối rối chưa biết tính sao, bỗng mặt ông Hai nghiêm nghị lại, hình như trong đầu ông vừa lóe lên một điều gì đó quan trọng lắm. Ông nghiêm sắc mặt lại hỏi mọi người trên thuyền:
- Thuyền mình đã có bao nhiêu người chết rồi?
Bà Bảy từ đầu tới giờ vẫn còn ngồi khóc thút thít. Nỗi nhớ con của bà ray rứt như cắt ra từng khúc ruột, hai bàn tay vẫn còn ôm chặt lấy đôi bờ vai gầy guộc. Không phải bà đang lạnh mà bà đang ôm ảo tưởng hai đứa con trong lòng. Bà nức nở khi nghe ông Hai hỏi, lên tiéng:
- Đáng lẽ tôi không định đi nhưng vì nghĩ đến tương lai hai đứa nhỏ tôi mới dẫn nó theo. Bây giờ hai đứa chết rồi, tôi còn đi để làm gì nữa. Hu... hu...
Thật ra không phải chỉ riêng bà. Sau lưng bà một cậu thanh niên đang cố lách mình qua đám người tiến về phía trước, cậu vừa lau nước mắt vừa ngước lên mui thuyền nơi ông Hai đang đứng lái, lên tiéng:
- Ba con bị bịnh đau tim. Con tưởng qua được tới Mỹ để ba con trị bịnh. Nào ngờ lúc bão tới, ba con bị lên cơn nên sóng cuốn trôi đi luôn rồi. Hu... hu...
Mọi người trên thuyên dường như đêu muôn rơi nước mắt. Họ im lặng đê tôn trọng sự đau thương cho những người xâu sô hơn họ. Ong Hai cũng thây cay cay con mắt, ngó Xuông và nói Với họ:
- Thiệt ra không phải ai cũng xui như vậy đâu. Bằng chứng là đứa con năm tháng của cô Lý có bị gì đâu. Nếu không có thằng Lãnh chụp kịp cổ áo tui, chắc tui cũng làm mồi cho lũ cá mập rồi. Thôi, đừng suy nghĩ gì thêm nữa. Một khi đã ra đi là phải chấp nhận tất cả. Chuyện trước tiên là phải thắp hương tụng kinh cầu siêu cho họ để họ biết được không còn gì lưu luyến ở đây nữa họ để thuyền mình nhẹ nhàng thuận buồm xuôi gió đến bên kia bến bờ tự do. Có đúng không?
Hoàng hôn buông xuống, bóng tối mờ ảo man dại như muốn nuốt trọn mặt đại dương. Con thuyền chết máy vẫn lặng lẽ dật dờ như bóng ma âm thầm trôi ngược về dòng nước cũ đầy ngang trái. Nó đã vô tình mang theo không biết bao nhiêu nỗi ưu sầu trong lòng người. Giá lạnh của Sương đêm bắt đầu thẩm lạnh những thể xác không thể thẩm lạnh. Họ cố nhắm đôi mắt lại để ráng ru giấc ngủ bằng con mắt hãi hùng và mệt mỏi của ngày hôm qua. Thời gian trôi qua đến nửa đêm. Ông Trời dường như không muốn dừng lại sự trêu chọc quá lố cuộc hành trình
đầy phiêu lưu mạo hiểm của họ, ngang nhiên trút xuống một trận mưa đêm tầm tã làm lạnh ướt những tâm hồn không bao giờ muốn tuyệt vọng. Họ cố gượng chống trả bằng mọi cách, mong tìm cho bằng được bến bờ tự do vẫn thường mơ ước vì có thể họ yêu tự do hơn cả sinh mạng. Có đôi lúc họ tự hỏi sự chọn lựa đó có thật Xứng đáng lắm hay không? Rồi cũng tự trả lời bằng sự im lặng khi họ đã bán hết của cải để được đặt chân xuống thuyền và để được rời xa quê hương đen tối.
Tại sao vậy? Bởi vì thời buổi vàng son đã chấm dứt từ ngày những người lính hào hùng đã bị các cấp chỉ huy cố tình bỏ rơi trên những đoạn đường chưa phân thua thắng bại phải lâm vào cảnh bế tắc. Những người lính chưa đánh phải bại trận phải vội vã xếp súng vào một xó để dọn đường cho những kẻ tự xưng là cách mạng giải phóng dân tộc, giải phóng miền nam ngang nhiên tiến lên giữa rừng cờ đẫm máu một ngày trong tháng 4 năm 1975. Lòng dân hoang mang trong cảnh điêu linh đen tối. Họ không biết làm gì ngoài con đường thoát thân mạo hiểm bằng đường rừng, đường bộ hoặc đường sông, đường biển. Họ ào ạt ra đi bất chấp mọi nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Như con thuyền hôm nay, nhìn bộ dáng thất thểu eo xèo như ngọn nên không biết còn chịu đựng được bao nhiêu lần sóng gió nữa. Những người bó gối buồn bã ghìm mình trong cơn mưa đêm lạnh giá cũng không biết cuộc đời tha hương sẽ trôi dạt về đâu, Duy có một điều họ vẫn luôn luôn mong mỏi và tin tưởng rằng sau cơn mưa ngày mai trời lại sáng, bình minh sẽ chờ đón họ, dang đôi tay chào đón họ bằng một ngày mới thật ấm và thật tươi Sáng an lành.
ình... ình... ình...
- Máy chạy rồi, máy chạy lại rồi chú Hai ơi. Chú xuống đây coi lẹ lên, lẹ lên!
Tiếng máy nổ làm người đang ngủ phải tỉnh giấc. Họ mừng rỡ nhìn về hướng anh tài công vừa hối thúc. Ông Hai từ trên khoang nhảy xuống, lách mình chui lọt vào hầm máy, đứng chống nạnh nở một nụ cười khoan khoái.
- Tổ cha nó, nổ nghe ngon dữ há. Nó cứ làm tao hồi hộp xém chút
đái ra quân.
- Chú Hai ơi, la bàn mình bị hư rồi bây giờ biết đường nào mà mò đây.
Ông Hai gãi gãi đầu ra chiều suy nghĩ.
- Ủ ừ, mày đừng có lo. Lúc trước tao có theo ông Tám đi đánh lưới, ổng có cần đến la bàn la biếc gì đâu. Oảng chỉ nhắm sao trời định hướng thôi à. Tao có học được chút kinh nghiệm của ổng. Mày cứ để tao thử đi.
- Chắc ăn không đó chú Hai. Bây giờ là chuyện sống chết chứ không phải giỡn chơi đâu nghe.
Đến xế trưa con thuyền vẫn lênh đênh rẽ theo giòng nước. Những cụm mây đen trên bầu trời lại bắt đầu chùng xuống quang đãng lạ thường. Cơn gió thổi tạo thành những con sóng nhỏ đua nhau xô đẩy con thuyền hơi nghiêng nghiêng chao đảo. Lúc này dường như Sức nặng của con thuyền càng lúc càng nặng hơn trước làm con nước cứ muốn tràn vào thuyền mỗi khi nó trượt sóng. Bất chợt anh tài công chui ra khỏi hầm máy nói với giọng hằn học:
- Chết mẹ rồi chú Hai ơi! Bộ phận máy máy bơm nước ra ngoài bị nghęt rồi, làm sao đây?
. - Cái gì nữa đây. Đ. M., sao xui vậy bay? Để tao xuống đó coi.
Ong Hai nhảy xuông sàn thuyên, con nước băt đầu ngập tới măt cá. Ong lăc đâu ngao ngán, đên nơi ông đưa măt quan sát một hôi rôi quay lại nói với mọi người:
- Máy bơm nước tạm thời không dùng được. Hiện giờ chỉ có tràn vô chứ không có ra. Mấy tay thanh niên phải chia ra từng nhóm, thay phiên nhau tát nước ra ngoài, mỗi ca một tiếng đồng hồ. Có ai có ý kiến gì không?
Mọi người im lặng. Họ bắt đầu chia nhau thành từng nhóm chuyền tay tát nước ra ngoài liên tục nhưng dường như Vô hiệu quả. Sức nặng của con thuyền càng lúc càng nặng hơn trước làm sóng nước cứ tràn Vào thuyền không dứt. Ông Hai tái mặt nhìn mọi người rồi cất tiếng nói ón nihur ra lenh:
- Tất cả hãy nghe đây. Hiện tại mọi người chỉ được giữ lại một áo ìm duy nhất để mặc còn bao nhiêu quăng hết xuống biển cho thuyền nhẹ bớt. Nhanh lên, nhanh lên.
Mọi người sợ hãi không kém, họ quăng hết xuống biển những gì có hể quăng được, nhưng con nước vẫn chưa chịu ngừng đổ vào thuyền. Mức nước bắt đầu dâng lên tới đầu gối. Anh tài công hốt hoảng nhìn ồng Hai hỏi ý:
- Làm sao bây giờ chú Hai?
Ông Hai nghiêm sắc mặt lại lạnh lùng như băng đá khiến anh tài công phải rùng mình vì thoáng thấy vẻ sát nhân ẩn hiện trên nét mặt của ồng:
- Tao đã có cách. Muôn cứu mọi người trên thuyên chỉ có một cách duy nhât thôi.
Mọi người đổ dồn cặp mắt về phía ông Hai như đợi ông ban ân huệ >ho mạng sống của mình. Họ nín thở hồi hộp để nghe Sự ban bố đó. Tiếng anh tài công cũng trở nên hồi hộp không kém, anh run run giọng hỏi ông Hai:
- Cách đó là... cách gì vậy chú Hai?
Ông Hai vẫn nét mặt lạnh lùng với ánh mắt sát nhân đó chỉ tay về hướng thằng Vũ hét lớn:
- Quăng nó xuông biên?
Mọi người đều ồ lên một tiéng. Họ không ngờ sự ân huệ của họ lại à sự phũ phàng cho thằng Vũ. Mọi người nhìn nhau chưa kịp phản ứng a sao, tiếng của thằng Vũ đã vang lên làm át cả tiếng máy thuyền:
- Mấy người đừng làm ẩu nghe. Thật ra tui đâu có muốn đi, chỉ tại mấy người ép tui đi thôi. Tại sao mấy người tàn ác quá vậy? Mẹ tui chết rồi còn không cho tui nhìn mặt bả lần cuối, bây giờ còn muốn quăng tui xuống biển nữa hả? Mấy ông không phải là người, không phải là người!
Mặt ông Hai đanh lại, nghiến chặt hai hàm răng khít rịt, nói rõ từng chữ một:
- Đ. M., bây giờ mày hát cải lương cho tao nghe đó hả? Nếu mày không chết, tất cả mọi người trên thuyền đều phải chết. Quăng nó xuống ngay.
Anh tài công thấy vậy nắm lấy tay ông Hai phân bua:
- Còn cách nào khác không chú Hai? Tui thấy có thằng Vũ cũng đỡ cho minh lắm, hay là...
- Mày câm miệng lại cho tao. Muốn làm chuyện đại Sự không thể nhân từ như đám đàn bà được. Một là nó, hai là mình chết. Mày chọn cái nào? Tao nói quăng nó xuống là quăng nó xuống.
Thế rồi mặc cho bọn thanh niên phóng tới cố lôi nó ra, thằng Vũ vẫn bám chặt cột xà ngang không chịu buông. Nước mắt nó tuôn ra như suối. Nó khóc tức tưởi như chưa lần nào được khóc. Cuối cùng nó cũng đành chịu thua với cuộc đời khốn nạn của nó. Đùng một cái người ta quăng nó như quăng một con chó không hơn không kém. Một lúc trồi lên, nó kịp nhận diện được bóng anh tài công quăng cho nó cái phao, đúng hơn là thùng nước rỗng. Có lẽ để nó còn đủ thì giờ nói lên những điều đã quên hoặc cũng có thể chưa có dịp để nói trước khi chết. Dẫu sao nó cũng thầm cám ơn tấm thịnh tình của anh tài công đã dành cho nó. Chỉ còn lại một mình, nó hoang mang sợ hãi vô cùng. Những con sóng nhỏ thường bất ngờ tung lên mặt nó làm tan nhanh những giọt nước mắt chưa kịp chảy xuống đôi má. Bất chợt nó đập mạnh tay xuống mặt nước, thấy tiếc và giận mình tại sao không chịu cưỡng lại đám ông Hai lúc còn ở trên bờ, biết đâu lại chẳng có cơ hội để về với mẹ nó còn hơn bây giờ phải chết một cách quá vô duyên như vậy. Nó nhìn chiếc thuyền vô định kia vẫn lặng lẽ lướt đi, cay đắng những con người khốn nạn đó đã bỏ lại cuộc đời nó. Nó đã lầm. Nó có ngờ đâu những con người nó cho là khốn nạn đang tìm cách giải vây cho nó. Một vị bác sĩ người miền nam không thể câm miệng trước những điều mà ông cho là vô lý, mặc cho đám ông Hai thô lỗ đã nói lên điều ông cảm thấy quá vô lý:
- Ông Hai, tôi thấy chuyện ông quăng thằng nhỏ xuống biển là chuyện không cần thiết phải làm.
Khuôn mặt ông Hai vẫn lầm lì:
- Tại Sao?
Ông bác sĩ bước tới hai bước: - Nếu ông nghĩ là do sức nặng của thằng nhỏ làm nước tràn vào
thuyền, tôi có cách làm cho thuyền nhẹ bớt đi, không cần thiết phải quăng nó.
Ông Hai quay quắt lại:
- Được, nêu ông có cách nào làm thay đôi được, tôi sẽ cho nó lên ngay lập tức.
Vị bác sĩ chỉ tay về phía mây thùng dâu và nước:
- Nếu ông cho người cột chặt mấy thùng dầu và nước đó vào những vỏ xe quanh hông thuyên và cứ đê trôi lênh bênh nửa trên nửa dưới, tự nhiên thuyên sẽ nhẹ lại thôi.
Mọi người đều ồ lên một tiéng, trổ mắt nhìn vị bác sĩ như ngỏ lời khâm phục. Anh tài công nghe vậy lập tức điều động đám thanh niên nhanh chóng hoàn tất. Sau cùng, anh cho thuyền tạm dừng lại để vớt thằng Vũ lên. Qua năm tiếng sau, máy bơm nước cũng được sửa xong. Con thuyền bắt đầu lao đầu vào bóng đêm man dại chờ một ngày mai bình an trong nắng ấm hay chờ một ngày mai với những lưỡi hái quanh co sắc bén của tử thần.
Đến ngày thứ ba dường như mọi người đã thấm mệt. Họ ngồi rã rời như những người tù khổ nạn. Từ thức ăn tới thức uống và xăng dầu cạn dần. Mỗi ngày mỗi người chỉ được một, hai củ khoai với ba ly nước cầm chừng vẫn cảm thấy an tâm và vững bụng. Con thuyền lướt nhẹ vào sương mù dầy đặc. Anh tài công biết ông Hai khó mà nhìn thấy được sao trời nên cất tiếng hỏi:
- Sương mù dầy dặc như vậy chú Hai có nhìn thấy được sao trời không?
- Mày đừng có lo, theo tao đoán khoảng chừng chiều nay là có thể đến đảo Thái Lan rồi đó.
Anh tài công mừng rỡ: - Thiệt vậy hả chú Hai, sao chú biết tài vậy?
- Nghề của tao mà mậy, xuống pha cho tao ly cà phê rồi lên đây tao chỉ sơ sơ cho mày biết.
Anh tài công tính quay đi nhưng khựng lại. Dường như anh Vừa phát giác ra được điều gì đó, anh khều vai ông Hai quay ngược lại:
- Chú Hai, chú nhìn thẳng đằng kia coi, chấm đen đó là gì vậy?
Ông Hai đưa mắt theo hướng chỉ của anh tài công, định thần nhìn kỹ lại. Ông thấy mỗi lúc chấm đen đó càng gần hơn nữa, dường như nó đang dồn hết sức để đuổi theo con thuyền của ông. Với kinh nghiệm bao năm sẵn có, ông hốt hoảng la lên:
- Đ. M., hải tặc... hải tặc. Có chiếc tàu hải tặc đang đuổi theo thuyền mình. Mấy người mạnh hồn ai nấy giữ nghe. Tụi tui không chịu trách nhiệm về tư trang cũng như tiền bạc của bất cứ ai đâu, hiểu chưa?
Mọi người lại một lần nữa hoang mang lo sợ. Họ cất giấu tư trang và tiền bạc kỹ hơn trước. Riêng những cô gái còn ngây thơ trinh tiết sợ hãi ra mặt. Có lẽ họ đã nghe đồn khá nhiều về chuyện hải tặc đã từng lộng hành trên biển đông, không ngờ hôm nay đây họ phải dự kiến cảnh khắc nghiệt đó. Họ buồn bã nhìn nhau không nói một lời nào. Trong hâm tâm ai cũng tự hiểu rằng một lát nữa đây họ sẽ phải đương đầu với hảm kịch đẫm máu ghê rợn chưa từng thấy nên phải cúi đầu bỏ mặc cho số phận mong manh yếu duối của mình. Bỗng tiếng anh tài công cất ên làm mọi người tỉnh giấc:
- Chú Hai ơi, sẵn còn sương mù mình tăng thêm tốc độ. Chú nghĩ mình có thể thoát được nó không?
- Vô dụng thôi. Thứ nhất, mày biết tàu nó có bao nhiêu mã lực không? Thứ hai, tụi nó có loại đèn pha cực mạnh dù có Sương mù cũng không thoát khỏi được tay của tụi nó đâu!
Quả nhiên ông Hai đoán trúng. Chỉ trong thoáng mắt tàu của bọn hải tặc Thái Lan đã cặp sát vào thuyền. Thoạt tiên, nó cho năm thằng cướp nhảy qua thuyền, trên tay thằng nào cũng lăm lăm những cây mã ấu và búa chém loạn xạ vào khoảng không như để thị oai và uy hiếp những người có mặt trên thuyền. Sau đó bọn nó đến từng người một hất
mặt hỏi: - Hây, ngân cập thón dù nại hả? (Tiền và vàng vòng để đâu?)
Một người đàn ông trung niên đứng dậy lắc lắc đầu rồi xua tay
"a dấu không có tiền. Mặt thằng cướp Thái Lan bỗng nhiên biến sắc, ức giận chửi thề rồi sẵn đà chém đứt luôn bàn tay trái của ông. Máu ừ cánh tay bắn ra có vòi. Mọi người thấy vậy hoảng sợ mặt cắt không còn giọt máu. Bà vợ ông run rẩy đứng dậy vội móc trong nịt áo ngực ra một sấp tiền Việt Nam và một ít nữ trang trao cho nó. Thằng cướp Thái lường như đã nhận ra được điều gì, ngửa mặt lên trời cười ha hả. Đoạn quay lại nói một hồi với mấy thằng Thái khác, rồi thằng nào cũng phá
ên cười khoái trá.
Đến khi bọn nó cười xong, cả lũ lôi đám đàn bà con gái ra thản nhiên xé áo. Bà nào kháng cự lại nó đạp thẳng Vào bụng rồi nắm nịt ịo ngực giật ngược lại. Quả nhiên tụi cướp Thái đoán không Sai, một }ố nữ trang và tiền rớt ra từ chiếc áo ngực của mấy bà. Bọn nó phá lên }ười nham nhở, sẵn tay bọn nó nắn bóp trêu ghẹo mấy bà trước mặt mọi người như loài cầm thú. Dường như bọn nó thích hơi tiền hơn hơi đàn bà. Bọn nó ngó chòng chọc vào đám ông Hai đang đứng trên khoang thuyền, không tin cả một chiếc thuyền đông như thế mà chỉ có bấy nhiêu vàng. Bọn nó bước tới. Với ánh mắt đó ông Hai đã đoán ra được bọn nó đã biết ông là chủ thuyền nên ông hồi hộp chờ. Hai thằng cướp Thái tay vẫn nắm chặt cây mã tấu và búa phóng thẳng lên khoang thuyền. Nó bước tới chỗ ông Hai đứng, bất chợt chụp cổ anh tài công và đè đầu anh xuống chỗ bánh lái. Tay cầm cây mã tấu giơ thật cao khiến mọi người giật mình kinh khiếp. May sao, nó dừng lại ở khoảng không và cũng bằng vào câu khi trước nó hất hàm hỏi:
- Dẹt me, ngân cập thón dù nại hả? (Đ. M., tiền và vàng để ở đâu?)
Ông Hai đã thủ trước một số vàng, chỉ chờ nó làm tới là đưa ra ngay lập tức. Mấy thằng cướp Thái vừa nhìn thấy những thẻ vàng ba số chín đã hoa mắt mừng rỡ, hài lòng với cách cư xử rất chịu chơi của ông Hai, tiện tay vuốt đầu ông Hai như một đứa trẻ con biết ngoan ngoãn vâng lời. Bọn nó ôm trọn một số tiền và vàng định rút lui. Bỗng một thằng trong bọn nhìn thấy con bé Trâm xinh đẹp là cháu ngoại của bà Năm Khải chỉ mới mười lăm tuổi, đẹp ngây thơ và xinh xắn đã làm thằng cướp động lòng dâm đãng lôi con nhỏ ra định làm nhục. Bất ngờ bàn tay yếu đuối của bà Năm Khải bỗng trở nên mạnh mẽ phi thường. Bà chụp được cánh tay của thằng cướp Thái giật ngược lại, hét lên:
- Đồ khốn nạn, mày dám bắt cháu gái của bà đi hả?
: Thằng cướp Thái bị kéo ngược về phía sau bất ngờ, lảo đảo xém té, sẵn tay bà Khải chụp được chai đựng dầu một lít phang mạnh lên đầu nó bể nát. Thằng cướp Thái lại thêm một lần nữa bất ngờ tránh không kịp nên hứng trọn cú đập ác nghiệt đó, máu trên đầu nó bắt đầu tuôn xuống xối xả. Hai mắt nó trợn trừng ngó mặt bà Khải, bất chợt nó rút con dao Thái Lan ra đâm thăng vào bụng bà sâu tới lút cán. Bà Khải đau đớn chưa kịp rú lên nó đã đâm thêm nhát thứ hai làm bà bị đổ ruột ra và chết liền tại chỗ. Thằng cướp Thái như con mãnh hổ hăng máu chém loạn xạ vào khoảng không. Nó bắt đầu hoa mắt. Bốn thằng còn lại tức giận chụp lấy những thùng thực phẩm, nước uống và dầu máy quăng hết xuống biển không chừa lại một thứ gì. Bỗng có tiếng gọi giục giã của thằng cướp Thái bên tàu nó vang lên: Tẩm luột, tẩm luột bay, bay lêu, bay lêu! (Cảnh sát, cảnh sát đi, đi ẹ lên, lẹ lên!)
Bốn thằng cướp Thái nghe vậy hết hồn vội đỡ thằng bị thương về
àu chúng rồi bỏ chạy mất. Thật không ngờ chỉ chưa đầy một giờ đồng lồ bọn cướp đã giết gần hai mạng người. Mãi đến lúc này mọi người mới dám băng bó cho anh chồng bị chặt tay của chị Liên. Anh vẫn nằm ên la với khuôn mặt tái mét vì mất máu quá nhiều. Tiếng khóc thảm hiết của con bé Trâm khóc ngoại nó làm cho mọi người thương tâm chông kém. Người ta không hiểu sao bà Năm Khải lại dám ra tay mạnh }ạo và ác liệt như vậy. Chỉ tại người ta không biết hoàn cảnh éo le của )a.
Sáu năm trước đó, con bé Trâm mới mười tuổi, ba của nó là sĩ quan aO cấp đã tử trận trong trận đánh Hạ Lào. Từ đó chỉ còn lại mẹ nó với gánh hàng bún riêu bôn ba sớm tối nuôi nó khôn lớn nên người. Không ngờ ông Trời lại không có mắt để mẹ nó bị xe tông trong lúc gánh nồi }ún riêu băng ngang qua đường. Sau khi xuất viện, mẹ nó trở về với đôi mắt tàn phế, sống âm thầm hẩm hiu trong bóng tối. Bà ngoại nó chịu chó xắn tay áo thế vai mẹ nó gánh hàng bún riêu ngược xuôi khắp phố }ôn ba đây đó. Với thành tích sĩ quan của ba nó khiến bọn Việt cộng ghét gia đình nó hơn nên đã gán cho bé Trâm tội con sĩ quan ngụy quân ngụy quyền bán nước không đủ tư cách cắp sách đến trường. Thế là mẹ ìó tìm đủ mọi cách để hai bà cháu nó được xuất ngoại cho tương lai con /à mẹ của bà. Khi được tin chiếc thuyền này sắp ra khơi, bà đã lén lút )án hết tất cả kể cả căn nhà đang ở để lo cho hai bà cháu ra đi. Khi biết lược chuyện, con bé Trâm khóc nức lên nhất định không chịu đi nếu thông có đủ tiền để mẹ cùng đi. Mẹ nó đành dối lòng để dỗ ngọt nó:
- Ngoại và con đừng lo. Mẹ ở lại đã có người chăm sóc rồi. Con và lgoại cứ yên tâm ra đi. Một ngày nào đó con bảo lãnh cho mẹ qua bển hữa mắt. Nếu bây giờ con không chịu đi, bộ con muốn mắt mẹ mù suốt iếp này hay sao?
Con bé Trâm nghe thấy cảm động mới chấp nhận ra đi. Đến khi thuyền ghé từng bến để đón cho đủ khách, nó mới biết mẹ nó đã tự tử chết ngay sau ngày hôm đó do một người quen lên bến sau kể lại. Hai bà cháu đã ôm nhau khóc suốt một ngày trời. Bà đã thề với hương hồn con bà rằng sẽ bảo vệ cho cháu ngoại của bà đến hơi thở cuối cùng. Không ngờ hôm nay lời thề của bà lại linh nghiệm đến như vậy.
Mọi chuyện cũng qua đi. Con thuyền lại tiếp tục lướt sóng, chạy mãi đến xế chiều cũng hết dầu tắt máy. Mọi người cảm thấy đói và khát. Nhìn thấy những cánh chim bay lượn trên bầu trời họ biết đang Ở cách đảo không xa lắm nhưng không biết làm cách nào để bơi thuyền vào bờ, đành bỏ mặc cho số phận lênh đênh tự trôi giạt muôn phương Vô lối. Qua đến ngày hôm sau mọi người ngồi gục đầu đói khát rã rời như những bóng ma hoang dại. Cô Lý thiếu ăn, thiếu uống cơ thể không còn sữa cho con bé năm tháng tuổi bú, nó đói khát khóc la dữ dội. Cô hốt hoảng đi năn nỉ từng bà cho con bú ké nhưng bà nào, cô nào cũng sức tàn lực kiệt không ai chịu lên tiếng. Cô Lý với tấm lòng từ mẫu đã զui xuống lạy từng người để van xin tấm lòng rộng lượng. Cô khóc rống lên, những giọt nước mắt khô không còn ướt. Trong góc có một giọng nói thều thào thoát ra nghe vừa tai, không lớn lắm:
- Chị để cho em thử.
Cô Lý nghe vậy thầm mừng như vừa thoát được tay đao phủ. Cô Vội trao con bé năm tháng cho cô Hân giúp đỡ. Cô ngả người ra sau vách ngất lịm vì đói khát và mất ngủ. Cô Hân cố dùng sức đẩy miệng con bé vào ngực mình, vừa đụng đến đầu vú con bé khát sữa nút chùn chụt. Cô cảm thấy đau rát nhưng cố chịu đựng cho nó bú. Gần một phút sau, cô mơ hồ có cảm giác như sức nút của con bé càng lúc càng yếu dần rồi ngưng bặt. Một cảm giác rờn rợn chạy khắp người làm thân thể cô lạnh toát. Cô cố gượng dậy mở mắt để quan sát. Cô giật nẩy mình lên, con bé đã chết trên tay cô. Người cô run lên bần bật khiến cô Lў đang ngủ bị động phải thức giấc nhìn cô Hân nở nụ cười cảm động, cô cất tiếng hỏi:
- Con bé tôi bú no đã ngủ rôi hả chị? Hai giọt nước măt trên má cô Hân chảy xuông xác con bé, cô run "un giọng:
- Em xin lỗi chị vì quá đói cơ thể em đã khô cạn không còn sữa :ho cháu nó...
Cô Lý nghe vậy dùng hết sức tàn ngồi bật dậy: - Cô nói sao? - Em xin lỗi chị. Nó... nó... nó đã chết rồi!
Bà mẹ nhìn xác đứa con còn hơi ấm, đón lấy Và ôm chặt nó. Vào òng đong đưa ru ngủ như lúc nó còn sống. Cô cúi xuống hôn lên đầu ên trán nó cho đến lúc cơn đau trong lòng đã từ từ ngấm. Cô bắt đầu in nó đã thật sự chết trong tay mình. Cô khóc thét lên giữa hai cơn đau uyệt vọng và thốt lên những lời mà đã bao ngày cô chất chứa tận đáy òng:
- Trời ơi, sao con ra đi bỏ mẹ lại một mình hả con. Mẹ biết mẹ 7ô dụng mà. Từ ngày ba con bỏ mẹ đi theo người đàn bà khác, mẹ vẫn hầm mong mang con đi để ráng lo cho con ăn học lớn khôn nên người, fể ba con nhìn thấy mà không còn khi dể khinh khi mẹ nữa. Bây giờ mẹ xiết mẹ vô dụng rồi. Mẹ biết mẹ thật sự vô dụng rồi con ơi. Hu... hu...
Mọi người nhìn nhau tuy không nói nhưng tâm tư của họ dâng ên niềm chua xót. Họ cuốn con bé vào một mền cũ, thả nó trôi theo lòng nước mặc cho bà mẹ đứng trong theo với nỗi lòng tê tái. Mặt biển }hẳng lặng, con thuyền vẫn nằm yên một chỗ. Thằng Vũ theo phụ đám }ng Hai kết những tâm pông sô làm buồm. Ông Hai cắm miếng vải mỏng trên đầu thuyền để đón hướng gió. Tới xế trưa, bầu trời trở nên um đạm, cơn gió bất chợt nổi lên cuồn cuộn hất tung miếng vải mỏng }ay tứ hướng. Anh tài công bò lên hỏi ông Hai:
- Mình căng buồm được chưa chú Hai? Ông Hai nhăn mặt: - Bộ mày khùng rồi hay sao? Phải chờ đến khi nào gió thổi vào hướng đảo mình mới dám căng nó lên, hiêu chưa?
Tới khi con mưa nặng hột bắt đầu trút xuống, ông Hai thấy rõ miếng vải thổi về hướng đất liền vội vàng hét lên ra lệnh:
- Căng buôm lên, căng buôm lên. Lẹ lên, lẹ lên.
Mọi người reo mừng hứng những giọt nước mưa uống ừng ực. Mặc dù đuối sức nhưng họ vẫn kéo được cột buồm lên tận đỉnh cột buồm do đám ông Hai làm dã chiến. Không ngờ nó được bẻ lái quay đầu chạy bon bon không thua gì máy. Chẳng mấy chốc con thuyền đã vào đến bến. Đó là một bãi cát trắng khá mịn, xung quanh toàn là cây với lá. Mọi người được lệnh của đám ông Hai vội vàng nhảy xuống nước tắm rửa thỏa thích trong cơn mưa mỗi lúc mỗi trút xuống như thác lũ khiến mọi người cảm thấy Sảng khoái lạ thường. Bọn ông Hai dò đường tìm hướng vào bờ. Họ đã phát giác ra con đường mòn dẫn vào làng cách khoảng gần một cây số rưỡi. Khi họ nhìn thấy những căn nhà sàn xây san sát nhau mới yên tâm là đã đạp chân lên đất Thái, đúng lúc cơn mưa cũng Vừa tạnh.
Dân trong làng ùa ra khỏi nhà làm việc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy toán người dơ bẩn và ướt Sũng như chuột lột. Họ bu lại xem thành một Vòng tròn xôn xao bàn tán. Khoảng chừng vài phút sau có một ông già dường như là vị trưởng làng đứng ra tiếp đón. Mọi người trong thuyền không ai biết nói tiếng Thái và trong làng chẳng có ai biết nói tiếng Anh. Trong lúc mọi người đang lúng túng may Sao có một chú người Tiều sống ở làng khá lâu bước ra hỏi bằng giọng Tiều miền Quảng Đông. Trong thuyền có ba người Tàu sống ở Chợ Lớn nói cùng thứ tiếng của ông. Họ bước ra ứng khẩu với ông một lúc, những người trong làng đều hiểu ra câu chuyện đã góp lại những vắt cơm nguội và một số thức ăn khô mang ra hậu đãi. Mọi người trong cơn đói được bữa mừng
rỡ. Vừa ăn Vừa rưng rưng nước măt.
Cảnh sát Thái được tin kéo tới. Mọi người được dồn lên xe cam nhông kiểu nhà binh đưa về đồn cảnh sát gần đó để chuẩn bị tra xét. Tên cảnh sát trưởng là người đàn ông trung niên nói tiếng Anh không được thông thạo với vị bác sĩ trong thuyền. Hắn cho biết các trại tị nạn Ý Thái Lan không còn chỗ chứa, yêu cầu mọi người phải rời bến qua nước khác xin tị nạn trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Ông Hai à người thô lỗ nhưng thừa kinh nghiệm đời đi thẳng vào vấn đề:
- Ong bác sĩ làm ơn hỏi nó muôn bao nhiêu?
Tên cảnh sát trưởng sau khi nghe hỏi làm bộ cúi đâu Suy nghĩ, đoạn lăn ngước lên xòe hai bàn tay ra:
- Mười cây Vàng. Nêu chịu trả cho tụi tui, tụi tui Sẽ kéo thuyên đưa mấy ngươi qua bến Mã Lai bao luôn nước uống, thực phẩm, xăng dầu. sẽ mang lên thuyền cho mấy người ngay sáng ngày mai.
Ông Hai nhìn mọi người hỏi ý. Ông biết sau trận cướp biển trước mọi người chẳng còn giấu lại được bao nhiêu. Vì muốn giữ tính mạng, }ng đồng ý trả cho tụi cảnh sát mười cây vàng. Tuy nhiên, ông vẫn lột hết tiền vàng và tư trang của những người trên thuyền để bù đắp lại chút t. Xong, ông buông thõng một câu thẳng thừng:
- Trước khi đi, tụi tui có lấy của mỗi người bốn cây vàng. Ai :ũng biết đó, tui đã nhả ra biết bao nhiêu là vàng để cứu nguy cho mấy
༣... V ・ く ・ん V người. Đừng có ai tính toán hay giầu giêm gì với tui đó nhe.
Sau khi tiền bạc đã thanh toán xong, mọi người được bọn cảnh sát tẩy vào mấy chuồng heo để tạm ngủ qua đêm. Tối đến, họ chỉ được bọn ảnh sát cho mang vao hai thùng nước để mọi người giải khát, sau đó :ho người đứng canh giữ như những người tù phạm tội. Màn đêm lại từ ừ buông xuống, bóng tối phủ lấp cả vạn vật, phủ lên những tâm hồn đã mệt mọi và không bao giờ muốn tuyệt vọng.
Sáng hôm sau, khi mọi người được chở ra bãi biển, nhìn thấy trên huyền đã có đầy đủ những thức ăn nước uống và dầu được để vào một hỗ rất ngăn nắp. Dường như đã được bọn cảnh sát sắp xếp trước từ tối lôm qua. Thuyền của họ cũng được cột vào chiếc tàu cảnh sát khá lớn }ằng sợi dây thừng bự. Tới giờ, tên cảnh sát trưởng ngoắc tay ra hiệu ời bến. Con tàu bắt đầu chuyển hướng ra khơi, mọi người reo hò mừng rui khôn xiết. Đến hai tiếng sau, khi thuyền đã được kéo ra xa tít mù chơi, ông Hai kiểm soát lại giỏ đồ ăn bất ngờ tìm thấy được chai rượu champagne mới toanh. Ong lăc lăc đâu mỉm cười lên tiêng:
- Tổ cha tụi nó cũng biết điệu quá xá. Nè bà con, lại đây. Bây giờ chúng ta hãy cùng nhau cạn ly để xả xui và chúc thành công may mắn.
Ly rượu champagne cuối cùng chưa kịp uống, bỗng phập một tiếng, chiếc thuyền bị giật lùi làm mọi người chùn chân lảo đảo. Tiếng anh tài công hấp tấp vang lên:
- Chết mẹ rồi chú Hai ơi. Tụi nó... tụi nó chặt đứt dây rồi.
Ông Hai hốt hoảng nhảy lên xem, nhìn thấy chiếc tàu cảnh sát bình thản bỏ đi không một lời từ giã. Bọn nó chơi trò lừa gạt hết sức khốn nạn đã nuốt trọn mười cây vàng của ông tỉnh bơ không công sức. Ông tức giận chửi toáng lên:
- Đ. M., lũ lừa gạt khốn nạn. Hèn gì tụi nó bỏ lại thực phẩm, nước và dầu máy cho mình. Nếu biết Vậy, tao cho tụi nó ăn cứt chứ làm chó gì cho bọn nó ăn Vàng.
Anh tài công xót ruột thăc măc:
- Chú Hai ơi! Biết bao nhiêu ghe thuyền vào Thái trót lọt không tốn một đồng một cắc nào, tại sao mình lại khác người ta quá vậy?
Ông Hai đập mạnh tay xuống bàn lái:
- Đ. M., tại mình vào không đúng lúc đúng chỗ. Nếu la bàn của mình không bị hư, có lẽ chắc ăn hơn nhiều.
Con thuyền được đổ nhiên liệu vào máy. Và tiếp tục hành trình. Họ chẳng khác nào như chim trời lạc cánh không biết sẽ đi về đâu. Bất chợt một quyết định lóe lên trong đầu ông Hai. Giọng ông trầm xuống buông thå:
- Bây giờ chỉ còn nước đi qua ngã Mã Lai thôi. Tụi cảnh sát Thái kéo mình tới đây chắc cũng không phải là vô lý đâu. Có lẽ tụi nó sợ làm vậy không đúng luật. Thây kệ, mình cứ thăng đường mà đi. Tới đâu thì tới. Đến giữa trưa, mặt trời đã đứng bóng. Cơn nóng gay gắt như thiêu tốt đổ xuống đầu những người đang tìm đường tự do khốn khổ. Cơn hóng mỗi lúc mỗi hậm hực. Thằng Vũ chịu không nổi nên phải leo lên mui thuyền tựa lưng hứng gió. Nó ngồi nhìn ra sau ngược hướng con huyền, bên dưới con nước vẫn rẽ đôi đều đặn làm nó cảm thấy buồn ngủ kỳ lạ. Khi hai mí mắt kéo xuống nặng chịch, nó lim dim mơ hồ như hoáng thấy bóng con tàu nào đó đang xa xa lênh đênh gợn sóng. Tới chi con tàu đó đã thật sự tiến đến gần nó mới hé mắt ra nhìn cho kỹ. 3ỗng nó giật bắn người, mặt cắt không còn giọt máu. Quá sợ hãi, nó lùi Về phía sau miệng kêu lên lắp bắp.
- Ong Hai ơi, ông Hai ơi! Có... có... có tàu hải tặc... hải tặc. Ong Hai và anh tài công cùng quay lại, mặt biên săc, ông la lên:
- Mây người nghe đây. Đ. M., tàu hải tặc kéo tới nữa. Mạng của người nào người nây lo mà giữ lây. Nhịn được gì cứ nhịn. Nêu thây nó àn ác quá mình phải ra tay Sông chêt với nó, hiêu chưa?
Mọi người nhìn thái độ của ông Hai không hiểu sao lần này ông lại ì đến như vậy. Có lẽ vì ông mất quá nhiều vàng nên trở thành một con người gan dạ sắt đá. Dù sao lời ông nói không phải là vô lý. Họ phải tùy :ơ ứng biến, phải đùm bọc lấy nhau không thể chết một cách dễ dàng và hèn nhát được trong lúc khí thế của những thanh niên còn đang sôi sục. 3ỗng ầm một tiếng, tàu hải tặc đã cặp sát vách thuyền. Bọn nó lồng lộn như lũ chó đói. Cùng lúc mười thằng cướp nhảy qua thuyền không nói iếng nào cứ nhắm vào đám thanh niên mà đâm chém xối xả như nhưng (ẻ đại thù. Người nào mặt cũng đầy máu. Thằng Vũ bất ngờ bị hất ngửa a sau. Thằng cướp Thái được đà dùng cây mã tấu chém thăng xuống lầu thằng Vũ, may sao nó chụp được nắp nồi đưa lên đỡ. Cùng lúc đó một cô gái té sấp lên người nó nên đã hứng trọn nhát chém thứ hai của ên cướp Thái. Tiếng cô gái rú lên làm nó càng thất kinh hoảng sợ. Nó rội lách mình qua một bên. Với kinh nghiệm sẵn có, nó chụp vội thùng lước rỗng sẵn đà lao mình xuống biển. Những thanh niên khác thấy vậy ũng tìm cách nhảy theo nó nhưng họ không có phao, một số bị thương [uá nặng đã chìm xuống dòng nước phó thác cuộc đời vô cùng bất lạnh.  Sau khi bọn cướp Thái chém giết xong, trên thuyền không còn lại bao nhiêu người, bọn nó mới bắt đầu hỏi đến tiền và vàng. Ông Hai biết mình đã bị hố, không ngờ nó ra tay nhanh gọn tàn ác và khốc liệt quá, có muốn trở tay cũng không kịp. Ông đành một lần nữa móc vàng ra trao cho bọn nó. Cầm túi vàng nặng chịch trong tay bọn nó phá lên cười khoái trá. Chúng nó quay lại ngắm lựa đám đàn bà con gái xinh đẹp. Cô nào lọt vào con mắt dâm đãng của bọn nó là bị kéo ra ngoài xé quần áo tại chỗ để bọn nó dở trò thú tính trước mặt mọi người và trước mặt những người chồng ngồi nhìn những vết thương đau hành hạ. Riêng mấy cô gái còn trinh thật tội nghiệp hơn nữa. Vì không chịu nổi sức trâu của những tên cướp Thái nên cô nào cũng giẫy giụa kêu đau không ngớt. Bọn nó cứ thế mà thay phiên nhau hãm hiếp cho đến khi mấy cô gái đó bị ngất xỉu mới thôi.
Có thằng cướp Thái dâm đãng hơn chạy về tàu lấy qua một chai mẻn cỏn, loại rượu cực mạnh, ngước cổ tu vài ngụm còn lại nhiêu trút cả đầu chai vào chỗ kín của cô Hạnh làm cô nhảy dựng ngược và khóc thét lên những tiếng thét đau đớn dày vò cả thể xác. Lại một tràng cười nham nhở của bọn cướp biển nổi lên khiến chồng của cô Hạnh đang bị thương nổi gai óc. Trong cơn thịnh nộ, anh dùng hết sức tàn phóng tới chụp đầu thằng cướp Thái lôi nó tới trước và đập mạnh vào vách thuyền làm nó bể trán, máu phun ra lênh láng. Lợi dụng con thuyền đang tròng trành, ông Hai chụp lấy túi vải đen bung xuống dưới, lập tức năm cây mã tấu vung ra ngoài, ông hét lớn:
- Giết nó, giết nó, giết chết mẹ nó ngay cho tao.
Tất cả mọi người nhào tới đón lấy cây mã tấu chém xả láng vào đám bọn cướp. Bọn nó bị cú bất ngờ chưa kịp kéo quần lên đã bị chém tới tấp. Mấy thằng khác hết hồn vội nhảy về tàu rồ máy bỏ chạy. Ông Hai còn điên tiết chưa chịu thôi, nhảy lên khoang thuyền đứng vung tay chửi bới:
- Đ. M. mày, đồ khốn nạn. Tụi bây chạy đi đâu, có gan đứng lại tao chém chết mẹ hết tụi bây cho coi...
Ông Hai đang đứng chửi bới bỗng dưng mặt biến sắc, lùi lại phía lằng sau, chỉ tay về hướng trước mặt nói lắp bắp: - Tụi... tụi... tụi nó... trở lại!
Mọi người chỉ kịp trông thấy bóng đen to lớn như con quái vật ập ới.  m một cái, chiếc thuyền vỡ tung ra làm hai làm mọi người văng ứ hướng. Thì ra bọn hải tặc dùng tàu nó ủi tới. Con thuyền từ từ chìm cuống kéo theo những người vô tội và kéo theo luôn cả người chủ lâu năm thân tín nhất của nó. Thằng Vũ nãy giờ ngâm mình dưới nước đã chứng kiến từ đầu tới cuối. Không ngờ bọn hải tặc lại tàn ác tới như /ậy. Nó chờ con tàu của bọn hải tặc đi xa hẳn mới bơi tới gần để xem có ai sống sót không. Tuyệt nhiên không còn một bóng người nào. Nó nghĩ lại cảnh bị quăng xuống biển cũng giống như bây giờ. Nó đã trách ầm số phận của nó. Đáng lẽ nó phải nghĩ nó may mắn hơn mọi người mới đúng chứ. Nó nhìn quanh tứ hướng chẳng thấy bóng tàu nào lui tới, ại nghĩ nếu không có bóng tàu nào vớt nó lên, mạng nó chẳng khác nào :ầm bằng không. Bất quá nó chỉ chết trễ hơn người ta một chút thôi. Bất }hợt nó bật cười thành tiêng.
Lúc đó, nó đói và khát ghê gớm không biết còn chịu đựng được bao âu. Khi hoàng hôn buông xuống nó lại càng sợ hơn trước, cảm thấy người bắt đầu lạnh run, Hai bàn tay đã mỏi từ từ mất cảm giác. Hai giọt nước mắt có lẽ là sau cùng trong cuộc đời nó lặng lẽ rớt trên đôi gò mà lã tím ngắt, nó chỉ kịp kêu mẹ nó, xong buông đôi tay rã rời để cả thân hình chìm xuống dòng nước biển. Bỗng nhiên một mảnh gỗ to lớn của hiếc thuyền bể trồi lên mang theo nó. Nó mừng quýnh cố bám sức tàn rào đó. Sau khi mảnh gỗ trồi hẳn lên mặt nước nó đã ngất lịm không òn biết gì nữa.
Đến Sáng hôm sau, như trong cơn ảo ảnh chập chờn, nó nghe được iếng sóng vỗ rì rào với tiếng chim muông kêu vang đâu đó. Từ từ mở ặp mắt ra, nó thấy dòng nước tạt vào bờ. Tưởng trong mơ nó ngồi bật lậy dụi mắt để nhìn lại cho kỹ. Thì ra những con sóng đêm qua đã đưa lẩy nó vào hòn đảo này. Nó mừng thầm trong bụng vội đứng dậy đi |uan sát quanh vùng. May sao nó tìm được mấy thùng nước uống trôi giạt vào bờ. Nó cảm thấy đói bụng. Chợt nhớ lại chưa ăn gì từ chiều lôm qua tới giờ, nó trổ tài bắt cá và bẫy chim rừng để làm thực phẩm, rửa sạch và phơi khô trước khi ăn. Đến trưa, trong lúc đi dạo dưới bãi biển, bất ngờ nó nhìn thấy xác ông Hai trôi kẹt vào hốc đá. Tuy nó sợ lắm nhưng không đành bỏ mặc ổng. Vả lại nếu để ổng như vậy thấy còn dễ sợ hơn nên nó dùng sức lôi ông Hai lên, móc túi ông lấy hộp quẹt máy còn tốt đem cất rồi dùng những mảnh gỗ ra tay đào cát chôn cất Ong.
Đến xế chiều trời lại đổ mưa. Nó trốn vào mấy gốc dừa, lùm cây để che gió. Sau cơn mưa, nó cảm thấy lạnh chạy đi tìm củi đốt để sưởi ấm. Củi ướt khói bốc lên nghi ngút. Bỗng nghe văng văng tiếng máy bay lượn trên bầu trời, nó chạy ra đưa tay lên cao quơ qua quơ lại. Nó làm vậy không phải cầu cứu mà chỉ làm theo thói quen đùa chơi mà thôi. Không ngờ chiếc máy bay quay đầu lại, lượn thành một Vòng tròn và bay thật thấp đến nỗi thằng Vũ có thể nhìn thấy được chữ US NAV.Y trên thân tàu rõ ràng. Tuy không hiểu là chữ gì nhưng nó sợ lắm. Dường như người trên máy bay đã nhìn thấy nó. Lát sau, một cánh dù được thả xuống gần chỗ nó đứng. Tuy vẫn còn sợ lắm nhưng nó cũng chạy theo bản năng tò mò để coi đó là gì. Khi cánh dù chấm đất, nó liền nhận ra ngay đó là thùng thực phẩm và nước uống, mừng hơn bắt được vàng, tháo ra ăn liền tại chỗ mặc cho chiếc máy bay vẫn lượn đều trên không phận. Nó đưa cao miếng bánh mì lên không như gửi lời cám ơn của nó.
Khoảng gần một tiéng Sau, chợt nó nhìn thấy một chấm đen xuất hiện ngoài biển khơi. Nó lại giật mình kinh khiếp vội nhảy vào mấy bụi lá nằm im thin thít không dám động đậy vì sợ tàu hải tặc sẽ trông thấy nó. Nhưng đó không phải là tàu hải tặc mà là chiến hạm của Mỹ đã được máy bay cấp báo gần một giờ trước. Chiến hạm Mỹ ngừng hẳn từ ngoài xa, cho ba chiếc bo bo lướt sóng vào bờ. Những người lính hải quân Mỹ mặc quân phục vai đeo súng rất oai vệ. Thằng Vũ vén lá nhìn rõ từng động tác họ nhưng vẫn sợ lắm. Nó không biết họ đến để bắt nó hay để làm gì. Vài phút sau họ cũng tìm ra được nó. Họ không ngờ thằng nhỏ mười bảy tuổi mà đi lạc ra hoang đảo thô sơ như thế này. Thật là một chuyện không thể tưởng tượng được. Họ dìu thằng Vũ bước lên tàu. Nó đứng ngẩn ngơ trên bong tàu nhìn lại hòn đảo nhỏ đã giúp nó tạm dừng chân để có cơ hội như ngày hôm nay. Nơi đã giúp nó chôn cất người đã từng muốn giết nó cách đây vài hôm trước. Bất chợt nó móc trong túi ra hộp quẹt máy của ông Hai, thầm nghĩ nếu không :ó hộp quẹt máy này chắc nó chết rục xương ngoài hoang đảo đó. Dẫu iao nó cũng thầm cám ơn Trời, cám ơn hòn đảo nhỏ và cám ơn ông Hai lang ngủ yên dưới lòng đất đó. Nó tự hứa với lòng sẽ kể lại hết cho những người trên thế giới biết chuyện của nó khi nào nó thực sự nói ành được tiếng Mỹ, một ngày nào đó trên đất khách quê người.
- Excuse me young man, do you want some drink?
Tiếng của cô tiếp viên hàng không cất lên làm nó giật mình trở 7ề với thực tại. Nhìn ly nước trên tay cô vừa mời gọi, nó gật đầu đưa ay đón lấy. Bỗng bất ngờ chiếc phi cơ tránh mây rung động làm văng nước tứ tung lên người nó y như những ngọn Sóng nhỏ ngày nào làm ìó hoảng hồn ngồi co rút người lại. Nó nhìn cô tiếp viên ái ngại rồi xua ay từ chối. Cô nhìn nó ngơ ngác không hiểu gì cả. Cô không hiểu gì là iúng rồi. Làm sao cô hiểu được khi cuộc đời của cô, đất nước của cô hưa một lần nào gặp cảnh điêu linh như đất nước của nó. Chưa một ần nào cô dám bước xuống con thuyền bé nhỏ để tìm những con đường rượt biển chông gai. Làm sao cô có thể hình dung được hay trực diện 7ới từng cơn say thật sự quá khốn nạn của những loài quỉ biển.
Ngày 25 tháng 1 năm 2003.
Hoàng Nam
Nguồn: sưu tầm
Đọc thêm những cuộc hành trình vượt biên khác
Powered by Create your own unique website with customizable templates.
  • Trang Chính
  • Trình Ca
  • Trình Viết
  • HT Vượt Biên
  • Sưu Tầm
  • Your Highness