TƯỜNG TRÌNH - KHÚC HÁT DU CA
  • Trang Chính
  • Trong Nỗi Nhớ Xa Quê
  • Hành Trình Vượt Biên
  • Nhạc
  • Truyện Ngắn
  • Tùy Bút
  • Thơ

Lời Hay:

mannequin
(truyện ngắn)
​
Người chồng sắp cưới của nàng tử trận, năm nàng vừa hai mươi hai tuổi. Từ đó nàng không để mắt đến bất cứ một người đàn ông nào khác, nàng sống như
một nữ tu, nàng không quan tâm nhiều đến thế giới chung quanh và sống trong tâm trạng như đang chờ những bất trắc có thể đến với nàng bất cứ lúc nào.  Nàng nghi ngờ mọi điều và ít khi tỏ ra nồng nhiệt trong những mối tương giao. Thế giới nàng thu hẹp lại, ở đó chỉ có vài người nàng cho là thân thiết và tin cậy được. Điều nghịch lý là với tâm trạng như thể, bề ngoài của nàng lại thể hiện một cái gì hết sức trái ngược, nàng phục sức như một người mẫu thời trang, tóc tai và khuôn mặt lúc nào cũng trang điểm kỹ càng, nàng thực sự không muốn thu hút sự chú ý của người khác qua cách phục sức của nàng, nhưng nàng không cảm thấy thoải mái trong những bộ quần áo xuềnh xoàng và với một khuôn mặt không trang điểm, có lẽ đó là do thói quen từ ngày nàng còn rất trẻ mà nàng không thể nào hay không muốn thay đổi. Nàng rất yêu thân thể của nàng và dành mọi sự săn sóc chu đáo nhất có thể được cho thân thể đó, vì thế trông nàng lúc nào cũng giống như một bức tượng quí giá được săn sóc kỹ càng, luôn luôn sạch trơn, không một tỳ vết.
Hắn quen nàng đã khá lâu, tình bạn của họ luôn mức thuần khiết nhất, đôi lúc như hai người bạn trai, đôi lúc như hai người bạn gái, họ chuyện trò với nhau, ăn uống với nhau, đi chơi với nhau, giúp nhau những ý kiến để giải quyết những vấn đề của người nầy hay người kia, nhưng chưa bao giờ có sự tán tỉnh hay một trong hai người muốn tiến xa hơn cái giới hạn mà họ đang có. Hắn có nhân tình và nàng có những người bạn khác, nhưng điều đó không hoàn toàn liên can gì đến mối tương giao giữa nàng và hắn.
Một lần, hắn đưa nàng đi mua sắm quần áo ở một siêu thị lớn trong thành phố, khi nhìn thấy một mannequin như người thật trong siêu thị hắn đã khựng lại, một điều gì rất khác thường mà tiềm thức hắn đã nhận thấy từ những con mannequin nữ đang đứng ngẩng mặt lên cao, cánh tay đưa ra phía trước, một tấm áo lưới được khoác bên ngoài thân hình thanh tú của mannequin, hắn bỗng phát giác ra cái điều làm hắn giao động, đó chính là nàng, nàng giống hệt con mannequin mà hắn đang nhìn ngắm, cũng đầu tóc ngắn, cũng những cánh tay và đôi chân thuôn, dài, cũng thân hình mảnh khảnh cân đối và nẩy nở ở những nơi cần thiết, tất cả đều thể hiện những nét tương đồng giữa nàng và con mannequin, đến nỗi nếu nói mannequin là hình tượng của nàng cũng không Có gì là quá đáng. Hắn nói những ý nghĩ đó của hắn Với nàng, nàng cười thản nhiên trả lời hắn: - Em biết, em biết từ lâu rồi, nhưng anh là người đầu tiên thấy được điều đó và nói với em. Nàng tiếp: - Em rất yêu thương con mannequin, không những vì em có cái nhân dáng giống giống như thế mà còn vì những ý nghĩ của em về những con mannequin đó. Anh biết không? Mannequin có một cuộc đời thật tuyệt vời, chúng bắt đầu đời sống ở cái nhân dáng đẹp đẽ nhất của chúng và giữ mãi cái bề ngoài đó cho đến khi chết, chúng thể hiện một cái gì bất tử, chúng là ước của loài người, mannequin không bao giờ già, cho đến khi, dù có bị khiếm khuyết những phần trên cơ thể thì chúng vẫn nằm trong thùng rác với một thân hình xuân sắc. Em muốn như một mannequin, em không muốn thấy sự tàn tạ của con người. Em không muốn tự tàn tạ sẽ được nhìn thấy trên chính thân thể của em. Hắn sững sờ về những phát biểu bất ngờ đó của nàng, nhưng hắn tin là nàng nói thật – ở cái tuổi ngoài ba mươi của nàng, nàng vẫn mang dáng dấp của một cô gái ngoài hai mươi – Nàng hỏi hắn: Anh có biết những con mannequin nghĩ gì không? Hắn im lặng, chờ nghe nàng tự trả lời. Nàng nói: – Sự mong muốn của con người tạo nên thời gian, mannequin không có ước muốn vì thế với mannequin – không có thời gian. Hắn hỏi: - Còn em, em có ước mơ gì không? Nàng nói: - Em không biết nữa, cái điều mà em mong muốn không biết có thể gọi là một ước mơ không? Hắn không hiểu ý nàng, nhưng hắn không hỏi thêm gì nữa.
Từ sau buổi đi mua sắm quần áo đó, hắn bắt đầu để ý đến những con mannequin, hắn ngắm rất lâu và rất kỹ những con mannequin khi có dịp, hắn đã phân biệt được cách cấu trúc, những style khác nhau của những nhà sản xuất các mannequin, màu sắc họ lựa chọn, những cung cách nào của những mannequin nào thì thích hợp với các loại thời trang theo từng mùa. Hắn say mê nhìn ngắm những Mannequin và đem so sánh những mannequin đó với nàng. Hắn đã mua được vài mannequin ưa thích và đặt một con ở phòng khách, một con ở phòng làm việc và một căn phòng ngủ của hắn, giữa những bức tranh, những cây đàn và sách vở. Đôi lúc dưới ánh sáng loáng lỗ của căn phòng, chợt nhìn thấy một mannequin hắn có cảm giác như nàng đang sống bên cạnh hắn, nàng đang đứng ở đó và như đang muốn nói với hắn một điều gì. Đôi lúc, một mình trong phòng làm việc của hắn, hắn tấu một đoạn nhạc hắn vừa viết rồi quay qua hỏi con mannequin ở góc phòng: - Nghe được không, em? Hắn thấy được nụ cười của nàng trên đôi môi
của mannequin, hắn nói: -Đồng ý nhé. - rồi viết câu nhạc lên giấy.
Mỗi tuần một lần, hắn cởi tất cả quần áo trên người những mannequin rồi dùng một loại dầu đặc biệt để lau chùi tắm rửa cho những mannequin đó, hắn say mê và hết sức cẩn trọng trong việc làm này, hắn chầm chậm bôi một lớp dầu mỏng trên khắp thân mình của mannequin, rồi dùng một tấm khăn Nạch lau khô lớp dầu đó, xong hắn ngồi trên chiếc ghế Ôm ái ở giữa phòng với một ly trà nóng, hắn ngắm những mannequin đang trần truồng và sạch bóng, tiền lớp da trơn mát của mannequin ánh lên dưới ánh sáng của ngọn đèn, hắn xúc động và nghĩ đến nàng. Mỗi lần có công việc phải đi xa, hắn nhớ những mannequin của hắn, hắn nhớ đến nàng và một lần, đang ở trong một khách sạn trên miền bắc, nửa khuya giật mình thức dậy, nhìn vào góc phòng, tim hắn thót lại khi không thấy con mannequin quen thuộc ở đó, hắn bỗng nhớ nàng, hắn nhớ nàng quay quắc, từ lúc đó, hắn biết hắn đã yêu nàng.
Thời gian trôi qua, sự hiện hữu của những con mannequin trong căn nhà của hắn đã nung nấu tình yêu của hắn đối với nàng, càng ngày hắn càng gần với cái ý muốn bày tỏ với nàng tình yêu đó, dù lý trí của chống lại sự tự ý phá bỏ những qui định trong tương giao của hai người, lý trí hiểu biết đó - sự tỏ tình – có thể làm tổn thương đến đời sống của nàng, bởi nàng không giống những người đàn bà khác, nàng đã tự tạo cho nàng một đời sống khác biệt và nàng rất hãnh diện về sự khác biệt đó.
Tuy thế, một buổi chiều cuối tuần, hắn đã mời được nàng đến nhà của hắn dùng cơm tối, mục đích là để khoe với nàng những mannequin mà hắn đã sưu tập được.
Vừa bước vào phòng khách, nàng đứng khựng lại khi nhìn thấy con mannequin mặc chiếc robe đen giống hệt như tấm áo mà nàng vẫn thường mặc khi đi chơi với hắn, những đường nét đàn bà nổi bật dưới lớp áo cắt hết sức khéo léo, mặt mannequin ngang lên trong tư thế như đang chờ đón một nụ hôn. Để khỏa lấp sự bối rối, nàng nói: - Anh làm em chới với, có lẽ là vì lần đầu tiên, em thấy một con mannequin đứng giữa phòng khách thay vì trong một tiệm bán áo quần. Hắn hỏi: - Được không? Nàng nói: – Hơi khác thường một chút. Hắn tiếp lời nàng: - Vào đây, em sẽ thấy những điều khác thường hơn. Hắn bước vào phòng làm việc và nàng theo hắn. Bên cạnh cửa sổ, một mannequin khác mặc chiếc quần soọc cắt thật ngắn, để lộ đôi chân thuôn dài như cây viết, phần ngực được che bằng một mảnh yêm màu xám có đường kẻ nâu hết sức trang nhã, đôi tay mannequin vòng lại như đang ôm một vật gì thật gần trước mặt, nàng ngồi xuống chiếc ghế làm việc của hắn, không nói gì. Cử chỉ của nàng khiến hắn e ngại, hắn nghĩ, có lẽ hắn đã làm nàng phật lòng. Để bớt căng thẳng hắn hỏi: - Em thích mannequin này không? Nàng không nhìn Mannequin, nàng cũng tránh không nhắc đến mannequin, nàng nói: - Em thích bộ đồ “cô ta” đang mặc, mùa hè, nắng và gió. Khuôn mặt của mannequin không phải là khuôn mặt của nàng, nhưng thân hình của Mannequin là thân hình của nàng. Hắn hỏi: - Em biết anh thích gì nhất ở mannequin này không? Nàng nói tránh: - Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Hắn cười: - Không phải, anh thích đôi tay và đôi chân của cô ta, dài, thuôn, trẻ trung, linh động và dứt khoát. Hắn tiếp: -Còn một mannequin anh thích nhất, anh muốn được khoe với em. Nàng không nói gì, đứng dậy theo hắn vào căn phòng bên cạnh. Trong góc phòng ngủ của hắn, một mannequin trần truồng ngồi trên một chiếc bục màu trắng, một nửa thân hình của mannequin nổi bật lên dưới ánh sáng của ngọn đèn rọi chiếu xuống từ trần nhà, hai chân mannequin thụm vào nhau, hơi co lên một chút, khuôn mặt úp xuống, được che kín bởi hai bàn tay lật ngữa, tư thế của mannequin gợi lên một cái gì vừa thu hút, vừa cách biệt. Hắn nói: – mannequin được đặt trong tư thế để anh có thể cho mannequin bất cứ khuôn mặt nào mà anh muốn có trong sự tưởng tượng của anh. Nàng ngồi xệch xuống chiếc ghế lớn độc nhất trong phòng, mặt nàng trắng bệch. Hắn vội vàng hỏi: - Em có sao không? Nàng lắc đầu, mỉm cười nhìn hắn rất dịu dàng. Hắn biết thân hình của mannequin này giống hệt như thân hình của nàng và hắn cũng biết điều đó. Nàng nói: - Em có cảm giác như khỏi thân trước mặt anh. Hắn nói: “Đừng nghĩ gì khác, em biết lúc nào anh cũng kính trọng và yêu mến em.  Nàng gật đầu.
Một tuần lễ sau buổi viếng thăm đó, hắn nhận được lá thư của nàng qua bưu điện.
Anh,
Mười mấy năm nay, em rất hãnh diện về những gì em đã có. Nhưng lần gặp anh vừa rồi, em biết nếu em không làm được một hành vi nào thích đáng, em sẽ hoàn toàn mất em, mất tất cả những gì đã khiến em vô cùng hãnh diện, đây là lần thứ hai em phải tự quyết định số phận của em. Hãy giúp em anh nhé. Hơn nữa, em rất sợ phải lập lại dù dưới bất cứ một hình thức nào, cái điều bất hạnh đã xảy ra cho em mười mấy năm về trước. Hãy giúp em để em có thể đi trên con đường mà em đã lựa chọn. Xin anh đừng liên lạc với em, ngày mai em sẽ rời California để lên sống với một người bà con trên miền bắc. Hãy xem mọi chuyện như một giấc mơ thôi nhe anh.
Em,
Cảm giác đầu tiên của hắn, khi đọc xong lá thư, là sự ân hận, hắn ân hận đã làm xáo trộn đời sống nàng, nhưng sau đó hắn bắt đầu đau khổ, hắn đau khổ vì hắn biết sẽ chẳng bao giờ còn được gặp lại nàng. Những ngày sau đó, căn nhà của hắn đã trở thành một địa ngục, những mannequin trong phòng khiến hắn không thể làm một điều gì khác ngoài sự tưởng nhớ đến nàng và đau khổ. Hắn tiếc tình bạn đã có giữa nàng và hắn, hắn tiếc hình dáng và đời sống độc đáo của nàng, hắn nghĩ hắn đã phạm một sai lầm lớn, một sai lầm không thể nào cứu chữa được. Nàng không phải là một người đàn bà tầm thường, nàng biết nàng sống cho cái gì và nàng đủ mạnh để có thể theo đuổi những gì mà nàng mong muốn. Có lần nàng đã nói: – Điều nàng mong muốn không biết có phải là một mơ ước hay không? – Bây giờ hắn đã hiểu, hắn hiểu điều mong muốn của nàng không phải là một mơ ước, nó là cái cung cách đã tạo Ta nàng, nó chính là nàng. Hãy để cho nàng yên với đời sống của nàng. Thời gian trôi qua và nàng đã trở thành một kỷ niệm tuyệt đẹp và hiếm có trong đời Của hắn.
Ba năm sau, tình cờ gặp một người bạn chung của cả haingười, mới trở về từ miền bắc, người bạn cho hắn biết nàng đã chết trong một tai nạn xe cộ, điều đáng ngạc nhiên là tuy chiếc xe bị dập nát, nhưng thân thể nàng vẫn còn nguyên vẹn, nàng chết chỉ vì chấn thương bên trong.
Ngay chiều hôm đó, hắn đã bỏ làm việc đến ngồi trong một siêu thị, nhìn ngắm những con mannequin và tưởng nhớ đến nàng, hắn đã nhỏ những giọt nước mắt hiếm hoi trong đời của hắn trước cái nhìn thản nhiên của những con mannequin. Hắn nghĩ đến cái người gọi là định mệnh – Định mệnh của nàng, mannequin. Giờ đây, đối với hắn, nàng vẫn còn sống, nàng vẫn còn sống trong mỗi một con mannequin trong siêu thị và hắn vẫn còn nhìn thấy nàng ở khắp nơi cho đến cuối cuộc đời của hắn

Trở lại trang Không Có Mây Trên Thành Phố LOS ANGELES
Powered by Create your own unique website with customizable templates.
  • Trang Chính
  • Trong Nỗi Nhớ Xa Quê
  • Hành Trình Vượt Biên
  • Nhạc
  • Truyện Ngắn
  • Tùy Bút
  • Thơ