TƯỜNG TRÌNH - KHÚC HÁT DU CA
  • Trang Chính
  • Trình Ca
  • Trình Viết
  • HT Vượt Biên
  • Sưu Tầm
  • Your Highness

Lời Hay:

micky hay tipsuda thavornvach
“If you don't know me by now. You will never, never know me"
Simply Red
(truyện ngắn)

Phải chăng, chúng ta luôn luôn nhìn hành động của con người trong giới hạn của sự có thể và sự không có thể? Chúng ta đánh giá những hành động đó bằng những nguyên tắc đã được hình thành từ nhiều nguồn gốc khác nhau, những nguyên tắc đã được khai sinh và trưởng thành để hỗ trợ cho sự vững mạnh của cơ cấu mà con người đang sống với. Đôi lúc vài mẩu chuyện nhỏ bỗng bất ngờ xảy ra và tự nhiên đặt chúng ta trước những dấu hỏi lớn về sự có thể hay không có thể của một con người trong môi trường hắn đang sinh sống.
Mẩu chuyện nhỏ về cô gái Thái Lan xinh đẹp mà hắn quen biết là một trong những câu chuyện đã trở thành một trong những mối ám ảnh của cuộc đời hắn.
Nàng là cô gái xinh đẹp và rất hấp dẫn, hấp dẫn trong bất cứ nghĩa nào của tỉnh từ này. Là một sinh viên của cái trường chuyên nghiệp về điện ảnh mà hắn đang theo học, nàng thu hút được tất cả những đàn ông, con trai, quanh nàng, không những vì sắc đẹp của nàng mà còn vì cái vẻ kiêu kỳ quá đáng của nàng nữa. Nàng đã có gia đình? Nàng đã có yêu? Nàng lãnh cảm? Hay không một người đàn ông nào đây đáng cho nàng để mắt đến? Nàng có cái vẻ như coi thường tất cả những người đàn ông chung quanh nàng, những người đàn ông luôn luôn tìm cách tán tỉnh nàng bằng mọi cách. Nàng trở thành đề tài không thể thiếu được trong những câu chuyện lặng quăng giữa những người đàn ông, con trai trong trường chuyên nghiệp đó. Hắn cũng si mê nàng: nhưng hắn may mắn hơn những người khác là hắn luôn ngồi bên cạnh nàng một vài lớp về toán học và | hơn nữa hắn là partner của nàng mỗi ngày hai tiếng đồng hồ ở phòng lab. Có lẽ hắn còn si mê nàng hơn những người khác, bởi hắn hiểu rõ tư cách của nàng, nàng luôn luôn giữ được cái khoảng cách giữa nàng với hắn, họ thường ăn uống với nhau trong cafeteria của nhà trường mỗi ngày, nhưng câu chuyện giữa họ vẫn chỉ quanh quẩn về những con số, về những cái transistor hay về các phương trình liên quan đến ánh sáng. Nhiều lần hắn muốn thân thiện, hỏi thăm về gia đình của nàng, nàng nói: Đâu có phải là chuyện quan trọng cho anh phải không? Khi hắn hỏi là nàng đã đến Mỹ bao lâu rồi? Nàng nói - Anh biết điều đó để làm gì? Khi hắn khen nàng đẹp, nàng nói cám ơn, thái độ giống như khi một người được một người khác hỏi thăm sức khỏe của mình và câu chuyện chấm dứt ngang đó. Hắn không thể đi sâu vào đời sống riêng của nàng được vì thế mà hắn bị thôi thúc phải luôn luôn nghĩ đến nàng. Tình trạng này kéo dài đã gần một năm qua và càng ngày hắn càng muốn thân mật hơn với nàng. Nàng có một thân hình hết sức cân đối, phục sức thì lúc nào cũng sang trọng và trang nhã, thêm cái vẻ kiêu kỳ và nét mặt lúc nào cũng như một mỏi của nàng khiến người ta nghĩ nàng phải là một tiểu thư đài các trong một gia đình quí phái phương Đông. Vài người tung ra cái giả thiết nàng là người của hoàng gia Thái cấp học bổng cho đi du học để sau này trở thành chuyên viên của đài truyền hình Thái Lan, thằng bạn người Mỹ của hắn thì nói nàng là người tình của một ông lớn nào đó bên Thái, và hắn thường gọi đùa nàng là Your Highness. Riêng hắn, hắn nằng nặc đòi đến thăm nàng tại nhà của nàng, hắn nghĩ chỉ khi biết được môi trường sống của nàng, hắn sẽ dễ dàng thân mật với nàng hơn, nhưng mỗi lần đề nghị chuyến thăm viếng, nàng lại hẹn hắn một dịp nào khác thuận tiện hơn. Phải công nhận hắn đã giúp đỡ nàng rất nhiều trong việc học hành của nàng và nàng tỏ ra thực lòng biết ơn hắn về điều đó.
Một hôm, sau khi tận tình giúp đỡ nàng qua được cái final test của quarter thứ tư, một cái test rất ít người qua được, nàng lần đầu tiên đã tươi cười cởi mở với hắn và ngỏ ý muốn mời hắn một bữa ăn tối ở một tiệm ăn trên đường Vermont. Hắn nhân cơ hội này, đưa yêu sách với nàng, hắn nói: - Nếu cô không ngại, tôi muốn được cô đãi cho tôi một buổi ăn tối tại nhà của cô, tôi thật lòng muốn thưởng thức tài nấu nướng của một người đẹp như cô. Nàng hơi lưỡng lự, ra chiều suy nghĩ rồi trả lời đồng ý với một điều kiện, nàng nói - Anh không được nói với bất cứ ai về bất cứ một điều gì nơi chỗ tôi ở. Hắn tự nhiên nghĩ đến một dinh thự được canh gác kỹ lưỡng và những bí mật đằng sau những cánh cửa đồ sộ của dinh thự đó. Hắn gật đầu, nàng tiếp:-Ở đó người ta không gọi tôi bằng tên thật, Tipsuda Thavornvach, họ gọi tôi là Micky, tôi sống với nhiều người con gái khác. Hắn liền nghĩ đến một bầy con gái xinh đẹp đang đùa giỡn trong một khu vườn đầy bóng mát và đầy những kỳ hoa dị thảo. nàng tiếp: - Khi có người ra mở cửa cho anh, anh chỉ cần nói muốn gặp Micky là đủ. Nàng lấy một tờ giấy trắng ghi địa chỉ của căn nhà và dặn dò một vài chi tiết cần nhớ để hắn có thể dễ dàng tìm ra địa điểm, nàng cười nói, - Tôi có một ngạc nhiên, rất ngạc nhiên cho anh. Hắn nghĩ đến bộ đồ truyền thống Thái Lan mà nàng sẽ mặc trên người, nàng sẽ chắp tay chào hắn như chắp tay lạy Phật – đáng ngạc nhiên lắm chứ. Hắn nói tiếp cái ý nghĩ trong đầu của hắn – Thích hợp với cô lắm. Nàng hỏi: Gì? Hắn nói: Không có gì.
Một người đàn bà Đại Hàn mở cửa cho hắn, theo lời nàng dặn, hắn nói liền không chờ người đàn bà hỏi, - Tôi muốn gặp Micky. Bà ta tươi cười tránh qua một bên cho hắn bước vào rồi khép cánh cửa lại. Bà ta dẫn hắn qua một hành lang hẹp, rất ngắn, đến trước cánh cửa có số 4, bà ta đẩy cửa cho hắn bước vào, rồi nói 30 dollars. Hắn tưởng mình nghe lầm hỏi lại, bà ta lập lại 30 dollars, hắn chần chờ một chút, rồi cũng đưa tiền cho bà ta, bà nói ngồi chờ rồi đi ra, khép cánh cửa lại sau lưng. Diện tích của căn phòng bị chiếm gần hết bởi một chiếc giường thấy được bọc bằng da, trên có trải hai tấm khăn lông trắng, bên cạnh là một love-seat bằng vải nỉ và ở đầu cái love-seat là một chiếc bàn nhỏ thấp, ánh sáng là mù từ ngọn đèn đặt trên chiếc bàn nhỏ gây một cảm giác lành lạnh trong khắp căn phòng, những âm thanh của một bản hòa tấu bằng vĩ cầm đến từ chiếc loa nhỏ ở góc phòng nghe như tiếng rì rào của một khu rừng nào đó trong trí nhớ của hắn, hắn ngồi yên lặng trên chiếc giường, châm một điếu thuốc và cố viện mọi lý lẽ để đánh tan những gì đang thành hình trong đầu hắn, hắn cố không tin những gì hắn đang quyết đoán. Cánh cửa chợt mở ra và nàng đang bước vào, nét mặt tươi cười nhìn hắn, nàng nói: – Now, my dear, I'm sure you know where you're and who I am, don't you? Hắn không trả lời, nhìn sững trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, rồi chợt như phát giác ra một điều gì không phải, hắn nhìn thấp xuống dần trên thân thể nàng, nàng mặc một chiếc áo thung ngắn màu đỏ ôm sát người, lộ hẳn đôi ngực tròn, thẳng đứng của nàng, một chiếc quần jean được cắt ngắn thành quần soọc làm nổi bật đôi chân suông dài, màu da ngăm ngăm của đôi chân thật là tuyệt diệu, hắn yên lặng ngắm nàng khép cánh cửa và cẩn thận đóng cái chốt sắt màu vàng. Nàng đứng dựa vào mép chiếc bàn, đối diện với hắn, nàng nói – I can't dress off in front of a man who dressed up like this, dress them off, please. Những chữ sau cùng nàng nói rất nhẹ nhàng. Hắn làm theo lời nàng, nàng quay lưng lại phía hắn và bắt đầu cởi những quần áo trên người nàng. Nhìn thân hình của nàng từ phía sau, hắn bàng hoàng như người sống trong giấc mơ, nàng đẹp hơn những gì hắn đã tưởng tượng về nàng, nàng quá đẹp để mà đứng cởi đồ ở một căn phòng lạnh lẽo và tối tăm như thế này. Hắn nín thở khi nàng quay người lại, trần truồng đi về phía hắn, nàng ngã người trên người hắn và hắn như đang rơi xuống một đáy vực thăm thắm không cùng. Hắn đang ôm một vật vô giá trong tay hay đang ôm một người đàn bà chỉ đáng giá một vài chục bạc? Hắn đang ôm một người đàn bà kiêu kỳ, quí phái hay đang ôm một con điếm trong vòng tay? Những ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu hắn rồi mất hút trong hơi thở của nàng. Hắn nhắm mắt lại, văng vẳng bên tai hắn còn nghe những âm hưởng rất nhịp nhàng của bài hát, “If you don't know me by now” với cái giọng phụ họa - You will never, never know me – rất điệu nghệ của nhóm Simply
Red. Hắn nhắm mắt lại và trong khoảng không gian tối tăm nào đó, hắn nhìn thấy những chấm tròn đỏ nhấp nháy liên hồi trên cái computer lớn của phòng lab, hắn cũng nhìn thấy những waveform ngoằn ngoèo và những con số lăn lộn trên cái màn ảnh màu xanh mà nàng và hắn đã nhiều lần cùng trố mắt chăm chú nhìn trong giờ học về electronic, cuối cùng hắn nhìn thấy những mái cong bằng vàng ròng óng ánh dưới ánh mặt trời nóng bức của Thái Lan, mặt trời bỗng nổ tung, những mảnh màu vàng như pháo bông làm sáng rực cả khoảng không gian hun hút vô tận trong não bộ hắn. Hắn nghe như một tiếng hét kinh hoàng bị chận lại trong con tim ứ máu của hắn. Hắn mở mắt và hắn nhìn thấy đôi mắt trắng dẻ trên khuôn mặt tái xanh của nàng, nàng đang nhìn thật gần và thật sâu vào mắt hắn. .
- Hoàn toàn yên lặng, hắn ngồi trên chiếc ghế duy nhất của căn phòng nhìn nàng mặc lại áo quần, hắn không biết phải nói hay làm một điều gì cho thích hợp, hắn định để một ít tiền trên bàn cho nàng, nàng như hiểu được ý định của hắn, nàng nói – Lần này thì không, nhưng lần sau thì đừng quên, nàng hôn lên má của hắn rồi mở cửa phòng đi ra ngoài. Hắn nhìn theo nàng, không một lời nào được thốt lên từ đôi môi câm của hắn.
Bước vào lớp học, hắn đụng ngay khuôn mặt profile của nàng đang chăm chú nhìn lên bảng đen, nàng quay ngang tỏ dấu hiệu chào hắn, rồi tiếp tục theo dõi bài giảng. Mọi chuyện sau đó vẫn cứ bình thường như không có gì đã xảy ra, nàng với hắn vẫn tiếp tục những cuộc thảo luận về các con số, vẫn tiếp tục nhìn những chấm đỏ, chấm xanh trong phòng lab, vẫn ăn cơm với nhau ở cafeteria và mọi người chung quanh nàng vẫn nhìn nàng như nàng đã từng được nhìn trước đây và vẫn tán tỉnh nàng như nàng đã từng được tán tỉnh trước đây. Không một lần nào họ nói chuyện với nhau về những gì đã xảy ra ngoài cái trường chuyên nghiệp đó. Mỗi tuần hắn đến thăm nàng một lần ở cái chỗ của nàng và không lần nào hắn quên tiền tip cho nàng. Sự liên hệ của họ vẫn ở nguyên tình trạng cũ, không thân mật hơn và cũng không kém thân mật đi một chút nào. Tuy không nói ra, nhưng cả hai cùng chấp nhận một nguyên tắc nào đó. Nàng có đời sống của nàng, hắn có đời sống của hắn và họ có với nhau những giờ phút của những việc làm nhất định nào đó, giống như những kịch sĩ trên sân khấu, họ không mặc những áo làm tuồng của người khác và không mặc những áo làm tuồng của họ vào cuộc đời mà cũng không sống cuộc đời thực của họ trên sân khấu. | Thời gian trôi qua và ngày tốt nghiệp đã đến. Hắn không thể nào quên được nụ cười của nàng khi nàng mặc áo choàng và đội mũ tốt nghiệp lên lãnh bằng. Câm mảnh giấy trắng trên tay, nàng quay về phía hắn, nháy mắt với hắn, nụ cười thật rạng rỡ, nụ cười lần đầu tiên hắn thấy được trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Hắn nghĩ, hàng trăm người đàn ông đã chia sẻ thể xác với nàng, nhưng ai trong những người đó đã chia sẻ được bí mật của đời nàng, hắn không hãnh diện gì vì sự chia sẻ đó! nhưng hắn thầm cám ơn nàng về những gì họ đã có với nhau. Hắn như nghe văng vẳng bên tai câu hát “If you don't know me by now” và cái giọng phụ họa mà hắn rất thích - You will never, never know me trong lần đầu tiên khi hắn đang làm tình với nàng, hắn tự nhủ – không ai có thể hiểu được nàng, không phải cho đến bây giờ mà cho đến một trăm năm sau, bởi không ai dám làm như nàng đã làm, nàng đã không đi trong những nguyên tắc của cái xã hội Đông phương mà nàng và hắn đã sống, nhưng ở đây, trong giờ phút này, hắn có thể đã hiểu được nàng, bởi nàng đang đi trong những nguyên tắc của cái xã hội Tây phương hiện đại mà hắn và nàng đang sống!
Hôm sau, sau ngày tốt nghiệp, hắn đến tìm nàng cái chỗ của nàng, người đàn bà ở đó nói nàng đã quit job và gởi lời chào từ biệt hắn.
Chẳng bao giờ hắn còn gặp lại nàng. Đôi khi trong lúc làm việc, chợt nhìn thấy một người đàn bà nào đứng sau cái camera lớn ở floor, hắn hy vọng là sắp được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng ló ra từ phía sau chiếc camera đó như ngày xưa hắn đã từng ngắm nàng như thế trong những giờ thực tập; nhưng hắn biết đó chỉ là ảo vọng thôi. Có lẽ giờ này nàng đang ở Vọng Các, với những mái chùa cong cong hay bên những con rạch đầy những ghe, xuồng chở trái cây miền nhiệt đới; Cũng có thể nàng đang Ở một góc nào đó trong một phim trường trên đất Mỹ, nàng đang ở đàng sau cái camera của nàng. Cũng có thể nàng đang ở nhà một ông lớn ở Thái Lan, với
kỷ đã trôi qua, nhưng hình ảnh của nàng, nụ cười khó hiểu của nàng vẫn còn được từ thế hệ này qua thế hệ khác chiêm ngưỡng, Mona Lisa đã trở thành bất tử, nghệ thuật đã khiến cho Mona Lisa bất tử, Mona Lisa đã thừa hưởng được cái ân sủng quý giá nhất của nghệ thuật và nàng là người may mắn nhất trên thế gian này. Nhìn vẻ say sưa của nàng khi nàng nói về hạnh phúc của Mona Lisa, hắn đã ước gì hắn là một Leonardo Da Vinci để nàng có thể là một Mona Lisa thật sự.
Ngày đó, ngoài khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nàng còn có một giọng hát rất hay, hắn đã tập cho nàng những bài hát và mời nàng hợp tác trong một chương trình phát thanh dành cho sinh viên trong thành phố. Giữa hắn và nàng đã có những liên hệ tình cảm rất đặc biệt, nhưng vẫn ở giới hạn để nàng vẫn còn là một cô gái trong trắng đối với hắn. Vài năm sau đó, hắn đã rời thành phố và họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Giờ đây, bất ngờ gặp lại nhau, hắn đã sửng sốt trước sắc đẹp của nàng, nếu không có đôi mắt như mắt nai của nàng, chắc hẳn đã không dám tin người đàn bà từng trải, hấp dẫn trước mặt hắn lại là nàng – cô gái hay e thẹn và nhu mì ngày trước - Nhớ đến ước mơ ngày xưa của nàng, hắn tự hỏi không biết nàng còn muốn được như Mona Lisa không? Với sắc đẹp của nàng bây giờ và nêu ước mơ muốn trở thành bất tử của nàng vẫn còn thì người nàng muốn trở thành không thể nào là nàng Mona Lisa hiền dịu được nữa, nàng chỉ có thể là Venus de Milo hay chính xác hơn, nàng rất gần với hình ảnh của nàng Venus trong bức tranh của Titian - Venus và người chơi đàn lute – Người đàn bà khỏa thân nằm trong tư thế hết sức khêu gợi trong bức tranh chính là hình ảnh của nàng bây giờ. Hắn không gợi lại câu chuyện về Mona Lisa với nàng, mặc dù đó là điều ngày xưa khiến hắn chú ý đến nàng nhiều nhất, bởi hắn nghĩ với bề ngoài và cung cách của nàng bây giờ chắc nàng chẳng còn quan tâm gì đến những ước mơ nhẹ nhàng như thế.
Trong ngôi nhà màu trắng của nàng ở một thị trấn gần biển, hắn đang ngồi nghe nàng kể về nàng - Sau hai cuộc hôn nhân đổ vỡ, nàng đã trở thành một người đàn bà phóng túng, nàng không nói điều này xảy ra trước hay trong khi hay sau khi những cuộc hôn nhân của nàng, nàng đã có liên hệ rất tai tiếng với vài người đàn ông lúc bấy giờ. Chuyến vượt biển của nàng đầy những bất hạnh thêm vào những bất hạnh đã từng xảy ra cho nàng, càng ngày nàng càng lún sâu vào một tình trạng không lối thoát. Nàng kết thúc những điều nàng kể về nàng bằng một nghi vấn. Nàng nói: - Em không chịu nổi sự trống trải trong đời sống, để lấp những khoảng trống đó, em đã làm nhiều điều mà chính em đã không thể nào hiểu được. Nhiều khi em tự hỏi, không biết những người khác họ xoay sở thế nào đời sống của họ, họ có phải đối đầu với sự cô đơn như em từng có hay không. Hắn yên lặng ngồi nghe nàng nói, hắn đang bị thu hút bởi sắc đẹp và sự từng trải của nàng, nhưng hắn cũng cảm thương cho cô sinh viên trong trắng đã có với hắn đã sống qua, đã chịu đựng với mọi chi tiết, làm sao nàng có thể kéo nổi cuộc sống của mình? Hắn nói: - Trí nhớ của em thật là khủng khiếp, anh nghĩ, với một quá khứ như thế trong một trí nhớ như thế, em vẫn bình thản được, thật là một điều kỳ diệu. Nàng nói: - Không phải vậy đâu anh, em không có một trí nhớ khủng khiếp như anh nghĩ đâu, em quên nhanh chóng mọi sự xảy ra trong đời sống, trừ những gì em đã có khi còn trẻ, còn rất trẻ tuổi. Em vẫn nhớ như in cái kẹp tóc màu xanh lần đầu tiên mẹ em đã cho em, những kỷ niệm dễ thương với bạn bè ngày còn đi học, vài buổi đi chơi tình tứ và thêm vài điều nữa, không nhiều lắm đâu. Hắn buột miệng hỏi: - Mona | Lisa, em còn nhớ Mona Lisa không? – Mona Lisa
nào? Rồi như chợt nhớ ra, nàng nói: -6, Mona Lisa, | em đã ước được như Mona Lisa, nhưng em không còn hy vọng và em đã quên điều đó từ lâu rồi. Nàng ngừng một chút rồi tiếp: - Em biết không có sự lập lại nào trong đời sống mà cũng không có cái gì để thay thế cho cái đã mất. Hắn hỏi: - Ngoài tuổi thanh xuân của em, em đã không bao giờ còn cảm thấy hạnh phúc nữa hay sao? – Em không rõ, nhưng hình như mọi sự không còn làm em feel như em đã từng có mà cũng không gây những ấn tượng đủ để em phải luôn luôn nhớ về chúng. Hắn nói: - Em biết sống vì cái gì và em cũng biết ngừng lại ở cái chỗ mà điều em sống với cho phép. Anh nghĩ, hình như em đã hiểu được một điều gì từ cuộc sống. Trông em đầy sức sống và chín muồi như trái nho tươi. Nàng đỏ mặt nói: - Anh làm em ngượng muốn chết.
Nàng đột ngột hỏi: - Tại sao ngày xưa chuyện anh với em lại đứt đoạn nửa vời như thế? - Tại vì lúc đó chúng ta còn quá trẻ, hắn trả lời, trước mặt chúng ta có những con đường thênh thang vì thế mà chúng ta lạc nhau. - Còn bây giờ? Nàng hỏi: - Bây giờ, hắn cười, chẳng còn con đường nào trước mặt để bước tới cho nên chúng ta không cần phải có những bạn đồng hành. Nàng im lặng. Tiếng đàn dương cầm rời rạc từ chiếc loa ở góc phòng bỗng nghe rõ mồn một - Chopin, Valse en Si Mineur. Hắn bông cảm thấy buồn rầu sau lời phát biểu vừa rồi về những con đường, hắn buồn rầu vì chợt nhận thấy có một phần sự thật trong câu nói tình cờ đó. Hắn hỏi: - Em có bận tâm thực sự vì một điều gì trong cuộc sống hiện tại không? Nàng nhìn ra cửa sổ, yên lặng một chút rồi nói: – Điều gì xảy ra, khi em đã già và không còn nhan sắc nữa? | Cả hai cùng yên lặng, một lúc lâu, hắn hỏi:
- Em có định lập gia đình nữa không? Đã gặp ai chưa?
- Em có liên hệ với nhiều người, trước đây cũng như bây giờ, nhưng... Nàng bỏ lửng câu nói, yên lặng một chút rồi tiếp: - Một người đàn bà, dù là một người đàn bà có nhan sắc cũng là một con người có tim óc phải không?
- Dĩ nhiên, em là một người đàn bà có nhan sắc và có đầu óc hơn người.
- Không hiểu sao, những người đàn ông đi qua
- Em không hiểu lắm điều anh nói, nhưng em sẽ tìm hiểu, biết đâu cái cách của anh cũng sẽ lợi ích cho em. Hắn cười: - Em cho anh cái cảm giác em là một người học trò ngoan, em lúc nào cũng như sẵn sàng để học hỏi một điều gì từ người khác, nhưng với anh, em là một bà thầy, em đã cho anh những bài học rất đáng học về cuộc đời.  Đời em, luôn cho em cái cảm giác là đối vị họ, em chỉ có thân xác mà thôi. Anh có nghĩ như vậy không?
- Em có một sắc đẹp hết sức quyến rũ và phơi bày khiến cho những người đàn ông đến với em bị mê hoặc bởi cái bề ngoài của em, họ không còn nghĩ gì khác, họ chỉ biết phản ứng thôi.
- Đó có phải là nguyên nhân cho những bất hạnh của em không?
- Đó là định mệnh của em.
Hai người cùng yên lặng, họ cùng lắng nghe một đoạn độc tấu dương cầm đến từ chiếc loa trong phòng. - Này anh, nàng đột ngột đổi câu chuyện, tối nay anh ở lại đây với em, anh nhé. Hắn gật đầu: - Được chứ, cho anh xin cái mền, anh sẽ ngủ trên sofa này. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: – Anh đâu cần phải làm như vậy. Sợ làm phật lòng nàng hắn cố hết sức nhẹ nhàng trong lời nói: - Em biết không, anh rất quý những gì chúng ta đã có với nhau, đó là cái không có gì cả giữa chúng ta, anh rất yêu nàng Mona Lisa trong em, anh không muốn là một trong những người đã giết chết những ước mơ của em. Nàng không nói gì. Hắn tiếp: – Hơn nữa, anh không thích giống bất cứ một người đàn ông nào, em từng quen biết, chỗ của anh ở trong trái tim em, không ở trên da thịt của em. Nàng cười, nói đùa với hắn: - Anh có thể đi vào Con tim của một người mà không phải xuyên qua da thịt của họ hay sao? – Đó là bí mật của anh, hắn nói, cũng là bí mật của em, đó là sự khác biệt của chúng ta với những người khác, phải không? Nàng lại nói:
Nàng nằm nghiêng trên giường, dưới ánh sáng màu vàng tỏa ra từ chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường, khuôn mặt không son phấn của nàng thật tuyệt vời. Nàng nói: - Anh có thể hát cho em nghe bài hát mà anh đã viết cho một cô bạn gái của anh, bài hát mà anh đã viết trên chuyến xe đò từ Sàigòn lên Đàlạt như anh đã có lần kể cho em nghe đó. Cô bạn anh tên gì nhỉ? Hắn nói: - Bây giờ, tên cô ta là tên của bài hát và những gì thuộc về cô ta thì chúng ta chỉ có thể cảm mà không thể nào hiểu được, những nốt nhạc là linh hồn của cô ta và những lời ca là thể xác của cô ta. - Trời ơi! Nàng reo lên, có bao giờ tên em cũng sẽ là tên của một bài hát và linh hồn của em cũng sẽ nhảy múa trên phím đàn của anh không? Hắn tiếp: - Thể xác của em đã từng ở trong những lời ca của anh, em không biết đó thôi, bởi vì có lần trong đời, chúng ta đã thuộc về nhau và trong ca khúc của anh, anh không viết một điều gì khác hơn là về chính bản thân anh. Nàng hỏi lại: - Tên một bài hát đã từng là tên của em? Điều đó có thực hay sao? lẫn gật đầu, với tay cầm cây guitar ở đâu sofa, hắn nói: - Hãy nhắm mắt lại, anh sẽ ru em ngủ bằng chính bài hát của em.
Ngày em thắp sao trời Chờ trăng gió lên khơi Mà mưa bão tơi bời Một ngày mưa bão không rời Trên đôi môi thanh xuân Ướp hôn nồng bên gối đắm say Ánh sao trời theo gió rụng rơi đầy Cùng rớt bao nhiêu ngày hoàng Cùng đếm bao nhiêu mộng tàn Ru người yêu dấu trong vùng trời đêm Vừa hoa nở tươi mỗi Tình nhân đã xa xôi Đời ngăn cách nhau hoài Một lần thôi đã không thôi Yêu nhau trong lo âu Biết bao lần tha thiết nhớ mong Lá hoa rừng mau xóa đường quay về Làm ánh sao đêm lẻ loi Màu tối gương bàn đèn soi Ân tình sâu vẫn trong đời thủy chung
(Dạ khúc cho tình nhân. LUP) | Bầu trời trên khung cửa sổ không một vì sao, nhưng trong trí nhớ của hắn những vì sao đang lấp lánh, tràn ngập cả khoảng tối tăm trong não bộ hắn - những vì sao đã đánh thức những ước mơ trong tuổi trẻ của hắn, những vì sao đó đã rơi rụng theo cơn gió nào của cuộc đời? Nàng đã ngủ yên, nét mặt thanh thản như một thiên thần, hắn không tiếp tục bài hát của hắn nữa, nhưng những âm thanh của bài hát vẫn còn ngân vang trong não bộ hắn, bài hát là quá khứ hay hiện tại? Những nốt nhạc là linh hồn của nàng, những lời ca là thể xác của nàng, khi bài hát chấm dứt, thể xác và linh hồn của nàng đang ở đâu? - Có phải đang ở trong não bộ hắn và vẫn còn tiếp tục ngân vang để đánh thức những hoài niệm của hắn và sự tồn tại của con người phải chăng ở trong khoảng yên lặng đó? Nếu hắn trình bày điều này với nàng, nàng sẽ nói – em không hoàn toàn hiểu điều anh muốn nói, nhưng em sẽ tìm hiểu, điều đó có thể sẽ lợi ích cho em. Lúc đó hắn sẽ nói với nàng:- Này em, em và anh, chúng ta là hai trong muôn triệu vì sao khác đã từng có trên bầu trời, nhưng như đêm nay, không có vì sao nào trên bầu trời cả, chỉ có một vì sao thật sáng trong não bộ tăm tối của anh, đó là em. Em đang được thắp sáng bằng những ước mơ mà chính em cũng không còn nhớ nữa. Hắn rãi một hợp âm trên cây đàn guitar và có hình dung những gì đang còn lại giữa nàng với hắn sau một khoảng thời gian dài dằng dặc như thế của một đời người, nàng là một | hiện thực đang nằm đó trước mắt hắn, trong tâm tưởng nàng, hắn đang ở đâu? Như thế nào? Hắn có hoàn toàn mới mẻ đối với nàng như nàng đang hoàn toàn mới mẻ đối với hắn? Phải, nàng đã từng có những ước mơ, đã từng có với hắn những kỷ niệm, nhưng nàng đã qua và nàng bây giờ không còn là một người nữa, nàng bây giờ là một quá khứ đầy sóng gió, nàng ngày xưa với hắn là một cô gái trinh trắng. Hắn cũng vậy, hắn đang ngồi ngắm nàng - một quá khứ đầy những điều nhiêu khê, phức tạp đang nhìn ngắm một quá khứ khác đây những cay đắng, nghi ngờ. Thể xác hắn không cần hiểu những điều đó, nhưng trí nhớ của hắn, linh hồn của hắn lại không chịu ngủ yên, linh hồn của hắn đòi hiểu biết về mối tương quan giữa hắn với nàng, thể xác hắn thì chỉ đánh mùi được một thể xác xinh đẹp khác và muốn tự nổ tung ra để hòa nhập vào. Sự dằng co kỳ cục đó trong đầu hắn, khiến hắn ngôi bất động như một pho tượng trong bóng tối của căn phòng. | Nàng trở mình, tấm chăn đổ qua một bên, thân hình tuyệt đẹp của nàng bỗng lộ ra dưới tấm áo ngủ mỏng màu trắng, nàng nằm ngửa, đôi chân duỗi thẳng trong một tư thế hết sức khêu gợi, lộ liễu. Hắn nhìn chăm chăm vào phần ở giữa hai đùi của nàng rồi đột ngột quay đi chỗ khác, hắn nhắm mắt lại và cố đánh thức trong trí tưởng tượng của hắn - hình ảnh của hắn và nàng, khi nàng còn là một cô gái trinh trắng, đã cùng hắn cầm tay nhau thả bộ trên con đường mòn của một ngọn đồi đây những hoa dại màu vàng, hắn đã hái một bông hoa nhỏ xíu để tặng nàng, nàng cài bông hoa lên tóc và cười trong đôi mắt hắn, lúc đó khuôn mặt nàng giống như khuôn mặt Mona lisa trong bức tranh của Leonardo Da Vinci. Hắn nói: - Hãy cho anh tuổi trẻ của em! Nàng nói: “Ở, thì em đã cho anh tuổi trẻ của em rồi! hắn hỏi: - Ở đâu? - Tuổi trẻ của em ở đâu? Nàng nói: - Không chừng anh đã đánh mất nó rồi, anh không cẩn thận một chút nào hết, có thể nó đang nằm ở trong cây đàn của anh.
Hắn chạy vội đến cuối phòng, chỗ cây đàn đang được dựng ở đó, nàng hét lên: - Đàn đi, đánh đàn đi, đàn bài hát có tựa đề là tên của em đi, linh hồn em là những âm thanh, thể xác em là những lời ca, hãy đàn đi, hãy hát đi, hãy đàn đi, hãy hát đi... những câu sau cùng của nàng cứ lập đi lập lại trong não bộ hắn, hắn giựt mình thức dậy, mồ hôi đầm đìa, cái tay dựa của sofa làm đau một bên đầu của hắn, hắn nhìn qua chiếc giường của nàng, nàng không còn ở đó nữa, cái mền của nàng đang được đắp trên người hắn và bên ngoài cửa sổ, bầu trời đang sáng dần.
Trở lại trang Không Có Mây Trên Thành Phố LOS ANGELES
Powered by Create your own unique website with customizable templates.
  • Trang Chính
  • Trình Ca
  • Trình Viết
  • HT Vượt Biên
  • Sưu Tầm
  • Your Highness