
Sài Gòn, 18/10/1964
Dao Ánh
Bức thư anh gửi sau cùng cho Ánh, anh đã chờ tin Ánh ngút ngàn bằng hai chuyến đi Đà Lạt và ba lần về Sài Gòn. Như thế là mất hẳn tin của Ánh rất lâu. Anh mong là Ánh không phải bệnh, - cũng không có điều gì đáng cho Ánh giận hờn anh. - Anh không đoán ra sự vắng mặt đó.
Những lần về đây, đi ngang qua khoảng rừng cao su im tối anh như bao giờ cũng thấy được dáng Ánh trắng sáng thủy tinh chập chờn trong rừng cây đen và bãi cỏ xanh màu an nghỉ. Những thân cây bổ nghiêng về phía đường cho tôi một khoảng dài mà ánh sáng là khoảng trời hẹp và dài giữa hai hàng lá. Anh đã nghĩ đến một hành lang giáo đường trên vùng ăn năn, những thân cây đen là những kẻ hành hương trùm áo sẫm. Bãi cỏ non xanh anh nghĩ rằng Anh có thể mặc áo trắng lụa là đi bằng những bước chân nhỏ nhẹ trên đó. Anh đã cúi mình xuống ý nghĩ và hình ảnh ấy thật dài lâu như một ám ảnh. Anh đã có mặt ở đây trưa thứ sáu. Tuần trước cũng thế. Có thể thứ ba hay thứ tư anh lại trở về Blao. Mỗi lần nhớ bạn bè như anh Cường anh Cung anh lại lao về đàn đúm. Chúng anh mừng rỡ trong từng buổi họp mặt ngắn ngủi đó. Còn gì hơn nữa đâu.
Đã hai đêm ở dancing Tự Do, tiếng hát Bạch Yến đã nuôi anh trong một nỗi bàng hoàng. Tôi xin năm ngón tay em thiên thần. Lời buồn thánh đó Bạch Yến đã nhắm trùng mắt lại đưa tiếng hát cắt khoảng đêm hồng trước mặt thành những trũng sâu cuốn hút. Tiếng hát đã ngừng rồi đó Ánh ạ. Anh thấy mình lan man trong một vùng nhỏ hẹp, buồn bã. Anh Cung ngồi im chết nhìn hai bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Yến đưa cao về phía trên như gói lại một vùng âm thanh còn lãng đãng ở đó, đầu cúi xuống thật lâu và những tiếng ngân của đàn clavioline cũng tắt ngúm. Anh Cung mang ly sữa đưa cho Bạch Yến. Anh Cường nói: Je suis très emu. Bạch Yến nhướng mắt thật sáng: Vrai-ment? - Anh: Je ne sais comment vous dire merci. C'est tellement écrasant! 27) Mõi đêm Bạch Yến sẽ hát bản đó ở trong không khí này. Anh đã tập cả những bản: Tiếng hát dạ lan và Xin mặt trời ngủ yên, nhưng Yến chưa thuộC. Sẽ lần lượt hát sau. Bản Xin mặt trời ngủ yên Minh Tuyết hát ở dancing Mỹ Phụng tuần trước. Anh định viết thư kể về sự xúc động của mình cho Ánh nghe nhưng lại thôi và chờ thư. Cuối cùng thì anh vẫn phải viết vì thấy cần. Nếu Anh không trả lời thì anh cũng sẽ chấm dứt ngang đây là vừa. Bây giờ mùa Thu ở Huế, anh nói thầm với mình rằng Ảnh mặc áo lụa đi qua những con đường, những công viên giăng giăng lá úa. Anh đã viết thư cho người - yêu - chim - nhỏ của Cung như thế này: Có tuổi nào mang lá vàng ướp vào sách. Có tuổi nào nhặt lá vàng đếm cho đủ tuổi mình. Có tuổi nào nhặt lá vàng rồi ngồi khóc. Có tuổi nào giữ lá vàng trong tay mà bâng khuâng. Còn có tuổi nhìn đá sỏi, nhìn tường quách rêu phong, nhìn dã tràng, sò, ốc. Ôi có bao nhiều tuổi trên cuộc đời này để nhìn cho hết thiên nhiên.
Ảnh ơi,
Cơn buồn đã đi qua rồi phải không. Anh cũng mong điều đó.
(27) “Tôi rất xúc độ ng”... “Thật không?” ... “Tôi không biết phải cảm ơn Cô như thế nào. Cảm giác mới nặng trĩu làm sao!”
Dao Ánh
Bức thư anh gửi sau cùng cho Ánh, anh đã chờ tin Ánh ngút ngàn bằng hai chuyến đi Đà Lạt và ba lần về Sài Gòn. Như thế là mất hẳn tin của Ánh rất lâu. Anh mong là Ánh không phải bệnh, - cũng không có điều gì đáng cho Ánh giận hờn anh. - Anh không đoán ra sự vắng mặt đó.
Những lần về đây, đi ngang qua khoảng rừng cao su im tối anh như bao giờ cũng thấy được dáng Ánh trắng sáng thủy tinh chập chờn trong rừng cây đen và bãi cỏ xanh màu an nghỉ. Những thân cây bổ nghiêng về phía đường cho tôi một khoảng dài mà ánh sáng là khoảng trời hẹp và dài giữa hai hàng lá. Anh đã nghĩ đến một hành lang giáo đường trên vùng ăn năn, những thân cây đen là những kẻ hành hương trùm áo sẫm. Bãi cỏ non xanh anh nghĩ rằng Anh có thể mặc áo trắng lụa là đi bằng những bước chân nhỏ nhẹ trên đó. Anh đã cúi mình xuống ý nghĩ và hình ảnh ấy thật dài lâu như một ám ảnh. Anh đã có mặt ở đây trưa thứ sáu. Tuần trước cũng thế. Có thể thứ ba hay thứ tư anh lại trở về Blao. Mỗi lần nhớ bạn bè như anh Cường anh Cung anh lại lao về đàn đúm. Chúng anh mừng rỡ trong từng buổi họp mặt ngắn ngủi đó. Còn gì hơn nữa đâu.
Đã hai đêm ở dancing Tự Do, tiếng hát Bạch Yến đã nuôi anh trong một nỗi bàng hoàng. Tôi xin năm ngón tay em thiên thần. Lời buồn thánh đó Bạch Yến đã nhắm trùng mắt lại đưa tiếng hát cắt khoảng đêm hồng trước mặt thành những trũng sâu cuốn hút. Tiếng hát đã ngừng rồi đó Ánh ạ. Anh thấy mình lan man trong một vùng nhỏ hẹp, buồn bã. Anh Cung ngồi im chết nhìn hai bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Yến đưa cao về phía trên như gói lại một vùng âm thanh còn lãng đãng ở đó, đầu cúi xuống thật lâu và những tiếng ngân của đàn clavioline cũng tắt ngúm. Anh Cung mang ly sữa đưa cho Bạch Yến. Anh Cường nói: Je suis très emu. Bạch Yến nhướng mắt thật sáng: Vrai-ment? - Anh: Je ne sais comment vous dire merci. C'est tellement écrasant! 27) Mõi đêm Bạch Yến sẽ hát bản đó ở trong không khí này. Anh đã tập cả những bản: Tiếng hát dạ lan và Xin mặt trời ngủ yên, nhưng Yến chưa thuộC. Sẽ lần lượt hát sau. Bản Xin mặt trời ngủ yên Minh Tuyết hát ở dancing Mỹ Phụng tuần trước. Anh định viết thư kể về sự xúc động của mình cho Ánh nghe nhưng lại thôi và chờ thư. Cuối cùng thì anh vẫn phải viết vì thấy cần. Nếu Anh không trả lời thì anh cũng sẽ chấm dứt ngang đây là vừa. Bây giờ mùa Thu ở Huế, anh nói thầm với mình rằng Ảnh mặc áo lụa đi qua những con đường, những công viên giăng giăng lá úa. Anh đã viết thư cho người - yêu - chim - nhỏ của Cung như thế này: Có tuổi nào mang lá vàng ướp vào sách. Có tuổi nào nhặt lá vàng đếm cho đủ tuổi mình. Có tuổi nào nhặt lá vàng rồi ngồi khóc. Có tuổi nào giữ lá vàng trong tay mà bâng khuâng. Còn có tuổi nhìn đá sỏi, nhìn tường quách rêu phong, nhìn dã tràng, sò, ốc. Ôi có bao nhiều tuổi trên cuộc đời này để nhìn cho hết thiên nhiên.
Ảnh ơi,
Cơn buồn đã đi qua rồi phải không. Anh cũng mong điều đó.
(27) “Tôi rất xúc độ ng”... “Thật không?” ... “Tôi không biết phải cảm ơn Cô như thế nào. Cảm giác mới nặng trĩu làm sao!”